“ - Tại sao anh lại chạy vậy, anh chạy vì hòa bình thế giới chăng? Anh làm điều này vì những người vô gia cư à? Hay anh chạy vì quyền phụ nữ? Hay là vì môi trường? Hay vì động vật? - Chỉ là tôi thấy thích chạy thôi!”
Những năm 80, 90 của thế kỉ XX, trào lưu “phản trí” (Anti-intellectualism) bắt đầu nhen nhóm tại Hoa Kỳ, khởi nguồn từ cuốn sách đoạt giải Pulitzer có tựa đề “Anti-intellectualism in American Life” (1963) của nhà sử học Richard Hofstadter. Trong tác phẩm của mình, Richard Hofstadter đã đưa ra khái niệm về tư tưởng “phản trí” của một nhóm trung lưu chống lại các đặc quyền của tầng lớp “élite” (tinh hoa) của Mỹ thời điểm đó.
Đó là xu hướng chống lại các học thuyết hiện đại đang ngày càng nghiêm trọng, phức tạp và rườm rà, đến gần với sự “tối giản hóa” trong tư duy để nhìn nhận lại sự vận động của lịch sử văn hóa và xã hội Mỹ một cách đơn giản, nhẹ nhàng và nguyên sơ nhất.
Cùng với trào lưu này, những năm 80 của thế kỉ trước, các nhà làm phim của Hollywood đã nắm bắt rất nhanh tư duy của thời đại, một loạt các tác phẩm thuộc thể loại “Anti-intellectual movies” (Điện ảnh phản trí) đã ra đời trong giai đoạn này như: The Shawshank Redemption, Pulp Fiction… và tiêu biểu hơn tất cả, đó chính là Forrest Gump.
Forrest Gump là bộ phim điện ảnh của đạo diễn Robert Zemeckis được chuyển thể từ tác phẩm văn học cùng tên của Winston Groom. Phim được công chiếu lần đầu tại Hoa Kỳ vào tháng 7 năm 1994, với sự tham gia diễn xuất của các ngôi sao: Tom Hanks (vai Forrest Gmp), Robin Wright (vai Jenny Curran), Gary Sinise (vai Trung úy Dan), Mykelti Williamson (vai Bubba) và Sally Field (vai mẹ Forrest) .
Phim là câu chuyện về cuộc đời của cậu bé Forrest Gump bị thiểu năng trí tuệ, đứa con trai tội nghiệp của người mẹ đơn thân tại vùng Greenbow, Alabama nước Mỹ. Câu chuyện trải dài từ khi cậu còn nhỏ tới khi trung niên và trở thành một người cha. Với chỉ số IQ bằng 75 và các khớp xương cột sống bị cong vẹo, phải sử dụng nẹp chân để di chuyển nên thời đi học, Gump bị bạn bè xa lánh, giễu cợt, thậm chí bị tấn công. Tuy nhiên, với trí tuệ ngây thơ, đơn giản, cùng sự yêu thương của người mẹ, và một trái tim nhân hậu, Gump đã biến những bi kịch đời mình thành những giá trị lớn lao, anh tạo ra những kì tích từ chính những điều vô cùng bình thường, bé nhỏ, mà anh có.
Le Gouvernement a annoncé le 21 janvier la création, au 1er février, d'un « chèque-psy » pour permettre aux étudiantes et étudiants en situation de mal-être lié à la Covid-19 de pouvoir consulter un psychologue, un psychothérapeute ou un psychiatre et de suivre des soins.
ØLe service de santé universitaire (SSU)
Au sein de l’UPEC, le SSU est chargé d'organiser une veille sanitaire pour l'ensemble de la population étudiante en effectuant un examen de santé intégrant une dimension médicale, psychologique et sociale au cours de la scolarité. Trois psychologues sont à l’écoute des étudiantes et étudiants.
Les BAPU de la Croix-Rouge sont des centres de consultation pour les étudiantes et étudiants qui souhaitent une aide psychologique (pris en charge par les organismes de sécurité sociale à 100%). Des consultations à distance avec un thérapeute peuvent être proposées.
D’autres BAPU, mis en place par l’association de prévention, soins et insertion (APSI), existent dans le département, notamment à Créteil, Saint-Maur-des-Fossés et Cachan.
Totalement gratuite et anonyme, cette plateforme régionale est dédiée au soutien psychologique et à l’écoute. Conçue par des professionnelles et professionnels du soutien psychologique, les jeunes y trouveront des informations, des conseils, des exercices pratiques à effectuer chez eux. Ils pourront également bénéficier de téléconsultations (jusqu’à 3 gratuites) avec des psychologues.
Ecoute Etudiants Ile-de-France » La Région Ile de France a lancé avec la fondation FondaMental la plateforme « Ecoute Etudiants Ile-de-France » entièrement destinée au soutien psychologique des étudiants franciliens, en proposant des outils d’auto-évaluations, des ressources et conseils préventifs en ligne, et des téléconsultations avec des psychologues. Pour plus de renseignements : http://ecouteetudiants-iledefrance.fr
Le guide Psycom (organisme d’information de communication et d’action contre la stigmatisation en santé mentale, et financé en partie par l’ARS) propose et inventorie toutes les structures d’aides disponibles dans le Val-de-Marne.
Ø L’APASO (permanence d’écoute psychologique - Crous de Paris) met en place des consultations psychologiques par téléphone gratuites pour tous les étudiants parisiens : prise de RDV par téléphone au 01 40 47 55 47 ou par mail etudiants@apaso.fr.
Ø Association NightLine Paris. Partenaire de l’université, cette association propose un service de tchat à tout.e.s les étudiant.e.s en région parisienne. Des étudiant.e.s bénévoles répondent à vos questions de manière anonyme : 01 88 32 12 32. Ouvert de 21 h à 2 h 30 du matin le lundi, jeudi, vendredi, samedi et dimanche
Ø APSYTUDE, propose des vidéo consultations avec un psychologue : 06 27 86 91 83 ou par mail.
Espace santé jeunes. Service municipal, de la ville de Nanterre, gratuit qui s’adresse aux 12-25 ans. Son équipe pluridisciplinaire propose un accueil, une écoute, des informations et des consultations sur rendez-vous : + d'infos : sur leur site et en consultant le guide
Ø Réponse aux questions sur le coronavirus : 0800 130 000
Ø Fil santé jeunes -https://www.filsantejeunes.com/ - Tous les jours, de 9h à 23h. 0 800 235 236, un numéro d'appel anonyme et gratuit.- On peut aussi contacter le fil santé par tchat.
Nhắc tới Paris, người ta nghĩ ngay tới những tình cảm lãng mạn bay bổng nồng cháy nhưng ở đây không phải câu chuyện một chàng trai dạo bộ trên đường phố Paris hoa lệ rồi va phải một người con gái đẹp tuyệt trần rồi phải lòng cô và hai người có kết thúc viên mãn.
Đây là một bộ phim sâu sắc hơn thế, nó nói về sự cô đơn, bản thể, sự đồng điệu, hình ảnh bản thân, ước mơ,sự nghiệp, thành công, cuộc sống, sự trốn chạy..... đó là câu chuyện về chàng trai đi tìm chính mình, thời đại mình đang sống, cô gái mình muốn sống cùng, sự lựa chọn và ý nghĩa của nghệ thuật.
Phim có chút kì ảo, chút vui sướng, chút buồn bã, chút suy tư. Nếu bạn mong chờ một bộ phim thực sự, có mở đầu, cao trào, kết thúc, thì bạn cũng phải tự nhủ với bản thân, hãy kiên nhẫn để xem hết được bộ phim này. Cốt truyện đơn giản này hoàn toàn phù hợp với phong cách cổ điển của Woody Allen. Điểm tích cực là hình ảnh Paris đẹp đẽ thân thuộc, điện ảnh hoài cổ, và cốt truyện vô cùng thông minh.
CHUYẾN PHIÊU LƯU Ở PARIS
Phim bắt đầu với hơn 2 phút chỉ hình ảnh Paris và âm nhạc lê thê, không lời bình, không ý nghĩa gì. Nhưng đó lại là những hình ảnh rất quen thuộc với ai đã sống ở thành phố hoa lệ này, từng địa điểm, từng cung đường,... nó như gợi nhớ con người ta về cuộc sống thân thương, giống như hình ảnh Hà Nội trong trái tim mỗi người dân Hà Nội vậy, chạm vào cái gì cũng là quá khứ vàng son, là sự thân thuộc đến thân thương. Mạch phim cũng chậm rãi lê thê như cách mà chàng trai cứ tà tà đi bộ, qua từng cung đường, gặp từng con người, ngay cả khi chia tay, mâu thuẫn, cũng không có căng thẳng mà vẫn là những lời tranh luận hay cảm thán đầy sâu sắc triết học.
“Nếu bạn đủ may mắn được sống ở Paris khi còn trẻ thì dù bạn đi bất cứ đâu trong suốt quãng đời còn lại của mình, nó sẽ ở lại với bạn, vì Paris là một bữa tiệc cảm động,” Hemingway viết trong cuốn “A Moveable Feast”, cuốn hồi ký của ông. được di cảo vào năm 1964.
Hãy đắm mình trong bầu không khí hoài cổ tại các quán café nổi tiếng nhất Les Deux Magots, Café de Flore, Le Precope, Brasserie Lipp và Café Bonaparte, trong tiệm sách Shakespeare and Company nổi tiếng ngay bên kia sông Seine từ Nhà thờ Đức Bà.....
Paris còn có Deyrolle —có lẽ là một trong những cửa hàng khác thường nhất ở Paris — là bối cảnh siêu thực hoàn hảo cho chuyến phiêu lưu lúc nửa đêm của Gil ở Paris. Được thành lập vào năm 1831, cửa hàng này có từ thời các Vua và Hoàng hậu Pháp. Tầng trệt của Deyrolle đã được chuyển đổi thành một cửa hàng làm vườn sang trọng có tên Le Prince Jardinier.
Đó còn là VƯỜN CỦA MONET Ở GIVERNY, nơi Monet đã tạo ra rất nhiều bức tranh hoa súng đẹp như mơ của mình. Đó còn là HOA LOA KÈN NƯỚC CỦA MONET TẠI L'ORANGERIE, BẢO TÀNG RODIN, CUNG ĐIỆN VÀ VƯỜN VERSAILLES, chợ trời Paris nổi tiếng LES PUCES DE SAINT-OUEN tọa lạc tại Porte de Clignancourt nơi Gil và Inez đến thăm (Trong khi mua sắm ở đây, Gil gặp Gabrielle, một phụ nữ thân thiện bán đồ cổ và đồ lưu niệm, người có chung niềm đam mê với âm nhạc và nghệ thuật của Paris những năm 1920).
Đó còn là KHU PHỐ LATIN với nhà thờ Saint Etinne du Mont
Cuộc phiêu lưu vào ban đêm của Gil vào Paris của những năm 1920 bắt đầu ở Khu phố Latinh, nơi anh bị lạc vào một đêm.
Khi anh ngồi xuống bậc thềm của nhà thờ Saint Etienne-du-Mont gần Điện Panthéon ở quận 5, một chiếc xe hơi cổ điển kéo đến và một nhóm những người thích tiệc tùng trong trang phục của những năm 1920 mời anh vào trong.
Hết lần này đến lần khác trong phim, anh trở lại cầu thang nhỏ này ở phía Saint Etienne-du-Mont vào lúc nửa đêm để du hành ngược thời gian.
Hẳn những người thích lãng mạn cũng sẽ muốn ngồi trên bậc thang đó, đếm từng tiếng chuông nhà thờ đến 12h đêm để được thử một lần có chuyến phiêu lưu thú vị như vậy.
Từ điện Patheon hay phố Mouffetard, đi về phía sông Seine là hàng loạt địa điểm thú vị, các boutique kiosque sách LES BOUQUINISTES dọc sông, và khu bờ sông rộng thênh thang lúc nào cũng đông người ngồi chill chill từ sáng tới tối (LES QUAIS DE SEINE)
Một địa điểm về đêm tuyệt vời nữa là PLACE DAUPHINE gần với nhà thờ Đức Bà, COUR DU COMMERCE SAINT ANDRE (Khu Odeon)
PONT ALEXANDRE III, view ngắm tháp Eiffel tuyệt đẹp AVENUS DE CAMOENS (metro 6, bến Passy)
Vào cuối Nửa đêm ở Paris , Gil gặp lại Gabrielle và đề nghị dẫn cô về nhà trong mưa. Woody Allen nắm bắt được sự kỳ diệu và lãng mạn của Paris trong mưa khi họ đi bộ qua Pont Alexandre III, một trong những cây cầu đẹp lộng lẫy nhất bắc qua sông Seine.
Có thể cái tên này không đặc biệt ấn tượng với bạn, bạn cũng chẳng hiểu được, sao lại là bên lề, tại sao lại ngoài cuộc?
Thực sự, khi tiếp xúc với những người yếu thế và khuyết tật, bạn mới hiểu được cảm giác bên lề ấy, họ không như người bình thường, họ thiếu những điều người bình thường có, nhưng họ lại cũng có những đặc quyền khác người thường, điều đó làm họ khác người. Người phải ngồi xe lăn và người đến từ khu ổ chuột thành phần ngoài xã hội, cả hai đều có những khó khăn để có thể sống tốt và hòa nhập vào xã hội mà đang và đã gạt họ ra như một sinh vật bình thường.
Có những khoảnh khắc bất lực mà chính bạn, nếu không ở trong hoàn cảnh đó thì không cảm nhận được, nhưng một khi đã hiểu thì bạn sẽ rất đồng cảm và thấy được cảm giác xúc động mà bộ phim mang lại.
Philippe giàu có, bị liệt tứ chi, tìm kiếm một người chăm sóc mới. Driss, một thanh niên người Senegal mới ra tù, sau đó đi phỏng vấn xin việc nhưng chỉ để được ký vào một tờ giấy để được trợ cấp thất nghiệp. Không có kinh nghiệm, cũng chẳng có mong muốn làm việc nhưng cuối cùng anh lại được Philippe chấp nhận.
Ngay từ khi bắt đầu, tại sao Philippe lại nhận Driss, một thanh niên không đáng tin làm việc? Có lẽ chỉ vì có mỗi Driss coi ông như một người bình thường, không phải một người tàn tật đáng thương!
Trải nghiệm cá nhân của mình trong làm việc với người yếu thế, thì Driss thật sự là một người xứng đáng. Có một buổi học chúng mình có được nói chuyện với một nhân chứng bây giờ là người tàn tật sau tai nạn, cô không đi lại được và hoàn toàn phải nhờ sự trợ giúp cho mọi việc ngoại trừ nói và viết. Cô ấy vẫn đi học là làm giảng viên diễn thuyết. Dù cho cô ấy có giỏi giang và cố gắng như thế nào, vẫn có một bạn trong lớp giơ tay hỏi, "Bạn có ổn không? Tôi không biết làm sao mà bạn có thể sống được với tất cả những điều này, làm sao mà bạn có thể sống được vậy?". Thực sự lúc nghe câu đó, mình đã sock, rất sock, tại sao bạn có thể hỏi một ai đó rằng, sao mày vẫn sống được với một đống bùi nhùi hỗn độn như thế vậy?
Tại sao vẫn còn sống?
Tại sao thế?
TẠI SAO LẠI KHÔNG SỐNG ĐƯỢC?
Việc bạn đang rất khó khăn, ngập trong đống bùi nhùi, có xuất thân hèn kém, hay có quá khứ tồi tệ, vậy thì sao, tại sao lại không sống được, tại sao lại không thể sống và cố gắng trong hoàn cảnh tồi tệ?
Có những người, sẽ chỉ luôn nhìn vào kết quả, mà không quan tâm tới việc người khác phải cố gắng, đau khổ nhưng vẫn sống như thế nào.
Không phải thế giới luôn có một Driss đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, từ người đàn ông giàu có tàn tật đến người mẹ lạnh lùng đau khổ, đến đứa em hư hỏng đánh nhau, với anh, ai cũng là người đáng được yêu thương. Cũng không phải luôn luôn có một Philippe, luôn thấu hiểu cho người khác, chấp nhận, cởi mở và thoải mái với những điều khác lạ.
Một bữa tiệc sinh nhật "nhàm chán" của giới quý tộc, Driss đã mở bài hát và nhảy, điệu nhảy nổi tiếng của Michael Jackson, một bữa tiệc cảm động và vui vẻ có thể truyền cảm hứng tới tất cả mọi người.
Philipe là 1 người đàn ông da trắng thượng lưu một doanh nhân thành đạt, có trí tuệ nhưng lại bị liệt toàn thân vì gãy 2 đốt sống cổ lúc chơi môn thể thao dù lượn mạo hiểm." Tôi được dạy để đứng trên đầu của những người khác!” Nhưng bên trong ông là một con người tuyệt vọng với những nỗi niềm chất chứa của một người giàu có nhưng bất lực với cuộc sống.
Driss là 1 người đàn ông da đen, kiểu dân dưới tầng đáy xã hội điển hình ở Pháp, sống nhờ vào tiền trợ cấp thất nghiệp từ chính phủ, không công việc, không ước mơ, không học thức, vào tù ra tội dễ như trở bàn tay, mẹ anh cũng chẳng quan tâm anh biến mất lúc nào và cũng chẳng chào đón anh về nhà làm gì. Nhưng ở Driss là bản năng mạnh mẽ, cố gắng sống sót đầy mạnh mẽ.
“Đôi khi, bạn phải bước vào thế giới của một ai đó để nhận ra điều bạn đang thiếu trong chính thế giới của mình…”
Và đây là một bộ phim dựa trên một câu chuyện, có thật!
A Little Red Flower hay "Send You A Little Red Flower" là phần thứ hai trong "Bộ ba cuộc đời" của đạo diễn Han Yan, và nó cũng là tác phẩm kế nhiệm "Get Out!" Sau "Mr. Tumor", câu chuyện cuộc đời lại được kể lại bằng ngôn ngữ điện ảnh.
“Gửi cho bạn một đóa hoa nhỏ đỏ” có thêm ý nghĩa về sự trưởng thành, cuộc sống vô hạn và thanh xuân, bệnh tật, cái chết hữu hạn.
Tặng cậu một đóa hoa nhỏ màu đỏ, nếu chúng ta lạc nhau giữa đám đông, chỉ cần cậu giơ tay lên, tớ sẽ nhìn thấy cậu.
Thưởng cho cậu một đóa hoa, vì lần đầu tiên tích cực chủ động
Lovestruck in the City hay Tình yêu chốn đô thị là bộ phim truyền hình nói về tình yêu của những người trẻ, những người sống ở đô thị đông đúc, ngày ngày ăn mặc thời trang làm những công việc thời thượng, công sở.
Bộ phim đã tạo được sức hút với dàn diễn viên nổi tiếng và nó cũng có sự tham gia của đạo diễn Park Shin-Woo, người đã tạo nên tác phẩm "Điên thì có sao" và nhà biên kịch, Jung Hyun-Jung, người đã viết những bộ phim truyền hình nổi tiếng như "Đó là lần đầu tiên" và "Phụ lục tình yêu".
Bộ phim xoay quanh 6 con người sống ở Seoul tương ứng với 3 cặp đôi từng yêu nhau trong quá khứ.
Họ có cuộc sống bình thường với những chuyện tình, quan điểm về tình yêu vô cùng bình thường nhưng lại thu hút. Ngoài những cảnh quay lãng mạng, hình ảnh đẹp, phong cách thời trang, yếu tố thời thượng tình một đêm, du lịch, sự nghiệp, khởi nghiệp,.... cách câu chuyện được kể cũng rất thú vị mới lạ, đan xen giữa phỏng vấn và phim giữa thực tại và hồi tưởng, vì nội dung tâm lý nhân vật cũng rất hay ho và này nọ.
Đây đơn giản là câu chuyện tình yêu, nhưng cũng là câu chuyện về sự khác biệt của mỗi cá nhân, mà mỗi nhân vật nữ trong câu chuyện lại là một điểm hấp dẫn với tính cách và con người khác hẳn nhau.
YOON SEON-AH/LEE EUN-OH ( được đóng bởi Kim Ji-Won) nữ chính của phim.
Lee Eun Oh là một phụ nữ bình thường, hiền lành ngốc nghếch vì biến cố bị chồng chưa cưới phản bội và mất việc, đã quyết định đi du lịch, lấy tên mới và biến bản thân thành Yun Seon Ah tự do và tự tại. Cô ấy đi đến một nơi xa xôi do thôi thúc và yêu Jae-won dưới thân phận mới này. Seon A hoạt bát, năng động, luôn tươi cười, chủ động, điên rồ kiểu cô gái du mục phóng khoáng, quả quyết, gần như đối lập với hình ảnh Lee Eun O “bình thường”. Jae won yêu cô gái này, mạnh mẽ, sôi nổi, dũng cảm, như ánh mặt trời ở biển cả, nơi hai người đã gặp nhau.
Park Jae Won (Ji Chang Wok) nam chính của phim, hình ảnh nam thần tỏa sáng không thể lu mờ, ngoài đời ai cũng sẽ say mê anh chàng như điếu đổ, đẹp trai, tài giỏi, thông minh, giàu có, thành đạt,.... anh chàng chẳng thiếu một thứ gì, thậm chí anh chàng còn chẳng mắc chứng bệnh tâm lý nào cho ra dáng mấy anh tổng tài rồi nam chính tiểu thuyết cả. Điều duy nhất vô lý nhưng cũng là vấn đề của anh ta, đó là một người quá lãng mạn si tình, anh ta không thể quên một người phụ nữ nào đó, vì vậy anh nghiện rượu và thường xuyên say bí tỉ chẳng biết gì nữa cả.
Park Jae Won, chúng ta cũng tìm thấy sự đồng cảm ở anh, cảm giác bị phản bội, cảm giác bị lừa dối, cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác đau khổ, tuyệt vọng rồi lại bình tĩnh và tỏ ra rằng mọi thứ vẫn ổn.
Trong khi kể câu chuyện rằng sự chờ đợi đã trở thành một thói quen, anh ấy cũng thể hiện sự khao khát ngày càng lớn, hỏi những câu hỏi với nước mắt và khuôn mặt buồn bã, “Bạn sống tốt chứ? Có thật không?". Anh ấy cũng bình tĩnh thể hiện cảm xúc bị tổn thương của mình, nói, “Tôi đang bị hủy hoại mỗi ngày,” anh ấy rơi nước mắt đau khổ và buồn bã, nói, “Tại sao cô ấy không liên lạc với tôi? Em sẽ biến mất một lần nữa. Đừng đi.".
Ai có thể từ chối một người hoàn hảo đến vậy?
Có đó, người sợ rằng mình không đủ xứng với anh.
Anh quá hoàn hảo đối với Eun Oh, nên cô chỉ coi đó như một giấc mơ thoáng qua giữa mùa hè mà không dám bước tới bên anh.
Giống như chúng ta, trong cuộc sống bình thường này, chỉ dám thương thầm yêu thầm một ai đó mà ta cho rằng quá tốt so với chúng ta.
Giống như chúng ta, trong cuộc sống vội vã này, ta vội vã đi qua nhau, nhanh chóng lãng quên nhau và tất cả chỉ còn là kỉ niệm một tình yêu.
Giống như việc chúng ta đôi khi cũng làm như vậy, tự nhủ, quên đi tất cả quá khứ, ta sẽ trở thành một phiên bản mới và làm lại từ đầu, nhưng con người khi đó có thực là cô ấy không và dù thay đổi môi trường, nhưng con người bên trong vẫn là chúng ta, thì chúng ta có thoát khỏi những vấn đề của bản thân mình để bắt đầu không? Cô xấu hổ để thừa nhận những mất mát và thất bại với bạn bè của mình, cũng xấu hổ và sợ hãi để bước tới một tình yêu. Có lẽ với cô, dũng cảm thừa nhận những điểm yếu, những mặt xấu hổ của bản thân là điều khó khăn nhất.
Soul là một bộ phim rất đỗi nhẹ nhàng, tựa như một bản nhạc Jazz . Bản nhạc Jazz ngẫu hứng như chính là nó vậy, cất lên từ cuộc sống và vì cuộc sống, không khuôn phép, không giáo án định sẵn.
Soul nhắc nhở chúng ta với sự quyến rũ và độc đáo tuyệt vời rằng điều cơ bản là tận dụng thời gian để hưởng thụ cuộc sống và sống với tốc độ tối đa, thay vì mắc kẹt trong những niềm tin đôi khi ảo tưởng và sai lầm
Nội dung của Soul – Cuộc Sống Nhiệm Màu
Soul là một bộ phim hoạt hình ca nhạc do Pixar Animation Studios sản xuất và Walt Disney Pictures phân phối, bởi đạo diễn bởi Pete Docter ( người đã rất thành công ở cả 3 bộ phim đầu tiên: Monsters Inc, Up và Inside Out) và đồng đạo diễn bởi Kemp Powers (người đã góp công khiến nhân vật gốc phi Joe hiện lên đầy chân thực và sống động).
“Về cơ bản, tôi cảm thấy mình sinh ra để làm phim hoạt hình nhưng có những ngày tôi tự hỏi, ‘Thật sao? Phim hoạt hình? Đây có thực sự là điều tôi phải làm với quỹ thời gian có hạn của mình trên Trái Đất không?’
Trên thực tế, trong những thời điểm đen tối gần đây, tôi tự hỏi bản thân về những điều này. Nếu được lựa chọn, tôi có quyết định sinh ra và sống không? Thực sự, chính suy nghĩ đó, cuộc đấu tranh đó, đã trở thành cốt lõi của bộ phim Soul.”
Soul thông qua câu chuyện về một linh hồn không muốn sống gặp một linh hồn không muốn chết để thể hiện một cách ấn tượng quan điểm về nhân sinh và lẽ sống.
Soul – Cuộc Sống Nhiệm Màu xoay quanh câu chuyện về một giáo viên trung học dạy nhạc tên là Joe Gardner (Jamie Foxx). Với tình yêu được ấp ủ bao lâu nay cùng niềm đam mê mãnh liệt dành cho nhạc Jazz, Joe luôn khao khát theo đuổi ước mơ trở thành một người nhạc sĩ thực thụ. Thế nhưng, vào lúc anh quyết định nghỉ việc và chuẩn bị cho giấc mơ âm nhạc của mình thì một tai nạn bất ngờ lại xảy ra. Linh hồn của Joe Gardner bị tách rời khỏi thể xác và đến với một thế giới mới.
Được xem như là một trung tâm bồi dưỡng, những linh hồn nơi đây được rèn luyện về nhân cách, suy nghĩ và cả những tật xấu trước khi đến với thế giới loài người. Ở đây, Joe Gardner vô tình gặp được một linh hồn mang số hiệu 22 (Tina Fey) – tâm hồn của một người không còn cảm nhận được ý nghĩa của việc tồn tại trên Trái Đất. Cả hai cùng kết thân với nhau và tìm cách đưa linh hồn Joe trở về với thân xác trước khi quá muộn.
Đây là một câu chuyện mà ban đầu đọc mình thấy không hấp dẫn lắm, lại thi thoảng không đồng ý điểm này, điểm kia, rồi thấy vô lý không tin được. Nhưng sau khi gấp lại trang sách, mình lại không thể phản bác được điều gì, mọi thứ đều hợp lý đến logic một cách lạ lùng.
Lúc đầu mình cho rằng nên xây dựng bố cục truyện bắt đầu từ Katsuro gặp vấn đề về lựa chọn, theo đuổi đam mê hay nối nghiệp gia đình, hi sinh cho người thân, sau đó được tư vấn, sau đó mới giải thích ai là người tư vấn, tại sao họ làm vậy, sau đó lại là những người tư vấn tiếp theo.
Nhưng hóa ra, sợi dây gắn kết của mạch truyện không phải là sự tư vấn, mà là tình người, tất cả câu chuyện từng con người tưởng chừng không có sự gắn kết, hóa ra đều xoay quanh một nơi, đó là trại trẻ mồ côi.
Thực sự gấp lại cuốn sách xong, mình cũng có mong muốn mở một trại trẻ mồ côi giúp đỡ người khác luôn, đó có lẽ là cái giỏi của tác giả, khiến ta tin và sống cùng câu chuyện.
Câu chuyện về cuộc đời những kẻ lầm lạc và những niềm tin mới được thắp sáng
Không giống như những tác phẩm trinh thám khác của Higashino Keigo, “Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya” cũng cho chút trinh thám nhưng mang cảm giác tươi sáng, nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng sâu lắng hơn nhiều. Người ta có thể không tin vào điều kỳ diệu vì nghe có vẻ xa vời, nhưng thực chất, điều kỳ diệu có thể do chính ta tạo ra, có thể chỉ là không để ý thôi.
Mỗi con người chúng ta sinh ra đều mang cho mình một sứ mệnh nhất định. Đó không nhất thiết phải vì bản thân mà đôi khi có thể là cho người khác. Giữa con người với con người luôn tồn tại một sợi dây liên kết vô hình nào đó mà chỉ cần một người này có hành động thì bên người kia cũng sẽ có những chuyển biến nhất định.
Cách để lắng nghe chính bản thân mình, một chủ đề khá hay để phát triển bản thân và kết nối với tinh thần bản thể mà vô tình mình biết được khi anh Trí được đề cử WeChoice và lúc này mình mới phát hiện ra, anh là tác giả của rất nhiều dự án mà mình biết. Mình thực sự khâm phục cách nghĩ và cách làm của anh, cá nhân mình vẫn chỉ là một người đang trên con đường tìm kiếm và phát triển bản thân, nên mình quyết định ghi chép lại những chia sẻ ấy với những trải nghiệm của bản thân như một học viên.
Mình tin, nếu bài viết này hay video này vô tình đến được với bạn, thì nó thực sự sẽ rất có ích cho mỗi người để phát triển bản thân.
Dù nhiều ý kiến cho rằng đây là cuốn sách self help và không xứng đáng được vinh danh, không được như ca ngợi, nhưng ý nghĩa cuốn sách vẫn luôn phụ thuộc vào chính người đọc. Với mình, đây là một cuốn sách mang tính chất biểu tượng, mà mình lấy làm biểu tượng cho cuộc đời mình.
Nhà giả kim là một cuốn tiểu thuyết nói về một anh chàng chăn cừu tên Santiago, cũng được xem như là cuốn tiểu thuyết thần thoại dành cho người lớn, những người trẻ đang trưởng thành và những người trưởng thành đang phân vân về cuộc đời mình.
Câu trích dẫn nổi tiếng nhất của nhà giả kim đó là: Khi bạn khao khát một điều gì, cả vũ trụ sẽ hợp lực lại để giúp bạn đạt được điều đó.
Chỉ có trẻ con là dễ bị lừa dễ tin, nhưng người lớn, trải qua bao nhiêu điều kì lạ ở cuộc sống này, cũng tin điều đó!
Khi bạn lạc lối ở hoang đảo, khi bạn có công việc ổn định như bán pha lê giàu có chẳng hạn, khi bạn gặp được tình yêu đời mình.... có khi nào bạn tự hỏi, vậy là ĐỦ rồi không?
Bạn đã ĐẠT ĐƯỢC MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ, vậy thì cần gì phải cố gắng tiếp tục nữa. Bạn có bao giờ tự hỏi vậy không, đứng giữa các lựa chọn như vậy ấy?
Điều gì khiến bạn biết, bạn nên đi tiếp hay dừng lại? Điều gì khiến bạn kiên trì với con đường của mình, như Santiago nhất quyết đi tìm kho báu?
Mặc dù, văn phong truyện khá nhẹ nhàng mang yếu tố cổ tích phương tây, thế nhưng cốt lại câu chuyện chúng ta cũng học hỏi được những bài học quý báu từ đó.
Truyện cũng chứa đựng những biểu tượng tôn giáo mà sau này khi tìm hiểu kĩ bạn mới nhận ra như hình ảnh Santiago chăn cừu, hình ảnh vua xứ Salem, nhà luyện kim đan, hành trình ở ốc đảo và sa mạc,....
Trên hết, điều hấp dẫn mình là nhóm biểu tượng ẩn dụ và những mô hình người trong xã hội và những hành vi tâm lý. (mình để link tham khảo cuối của bài viết)
Từ nhỏ anh chàng Santiago chăn cừu đã ước mơ được đi đây, đi đó, đi khắp thế gian. Cha của Santiago đã để lại cho cậu ba đồng tiền vàng khi ông mất, dù mong ước của người cha là muốn con trở thành linh mục, còn cậu có một giấc mơ tìm được kho báu của cuộc đời mình ở Ai Cập. Cậu đến gặp bà phù thủy để giải đoán giấc mơ, rồi bất ngờ gặp được một vị Vua xứ Salem người đã gợi ý cho cậu con đường đến với kho báu.
Trên hành trình đi tìm kho báu, Santiago đã gặp Tanifa và Nhà luyện kim đan, thương nhân, bọn cướp.... Mỗi một người cậu gặp đều mang đến những bài học quý giá để cậu thấu hiểu ý nghĩa thật sự của hạnh phúc và cuộc sống.
Ước mơ
Câu trích dẫn nổi tiếng nhất của nhà giả kim đó là: Khi bạn khao khát một điều gì, cả vũ trụ sẽ hợp lực lại để giúp bạn đạt được điều đó.
Chỉ có trẻ con là dễ bị lừa dễ tin, nhưng người lớn, trải qua bao nhiêu điều kì lạ ở cuộc sống này, cũng tin điều đó!
Sau khi gặp được vị vua sứ Salem bí ẩn, Santiago đã quyết định bán đàn cừu và lên đường sang Châu Phi, nơi mà cậu chưa bao giờ nghe tới trước kia. Cậu trên hành trình khám phá vùng đất mới của chính mình. Cậu vượt qua cái "sợ" của bản thân. Khi bước chân vào lãnh địa Châu Phi, cậu không hề hiểu người ta nói gì, bởi cậu thấy lạ với thứ ngôn ngữ mà cậu chưa từng biết.
Cậu bị lừa và mất hết đồ, sau nhiều ngày lang thang cậu gặp một ông chủ cửa hàng pha lê. Cậu sống và làm việc ở đó một năm. Trong thời gian ở đó, cậu đã giúp của hàng phát đạt nhờ sợ khôn khéo của mình. Cậu cũng học được nhiều từ ông chủ cửa hàng: "Khi ta còn trẻ, ta cũng ước được đi đây đi đó, nhưng rồi ta lại không thực hiện được"
Sau khi chia tay cửa hàng pha lê, cậu tiếp tục lên đường đến Kim Tự Tháp Ai Cập. Santiago gia nhập một đoàn thương nhân. Ở đây, cậu gặp một anh chàng người Anh, anh ta đang đi tìm nhà giả kim. Cậu thực ra cũng chẳng hề quan tâm đến nhà giả kim gì đó.
Sau nhiều khó khăn vượt sa mạc. Cậu đến một vùng đất nọ và gặp được người con gái mình yêu thương. Nhưng một ngày, cậu phải lựa chọn giữa kho báu và tình yêu thì Tanifia - người con gái đó đã khuyên cậu hãy thực hiện ước mơ của mình, cô ấy sẽ chờ cậu trở về.
Sao Santiago có một hành trình dài dòng vậy nhỉ? Bạn có bao giờ hỏi thế không?
Khi bạn lạc lối ở hoang đảo, khi bạn có công việc ổn định như bán pha lê giàu có chẳng hạn, khi bạn gặp được tình yêu đời mình.... có khi nào bạn tự hỏi, vậy là ĐỦ rồi không?
Bạn đã ĐẠT ĐƯỢC MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ, vậy thì cần gì phải cố gắng tiếp tục nữa. Bạn có bao giờ tự hỏi vậy không, đứng giữa các lựa chọn như vậy ấy?
Điều gì khiến bạn biết, bạn nên đi tiếp hay dừng lại? Điều gì khiến bạn kiên trì với con đường của mình, như Santiago nhất quyết đi tìm kho báu?
Đó là ƯỚC MƠ! ƯỚC MƠ là kim chỉ nam cho cuộc đời bạn, bạn tin không?
Hình tượng “ giọt dầu” trong truyện mang ý nghĩa ẩn dụ rất lớn, Hạnh phúc không đơn giản chỉ là việc thả lỏng tâm hồn theo những cuộc chơi mà quên đi trách nhiệm, nghĩa vụ, mục đích ban đầu của bản thân đó là giữ cho “ giọt dầu” không bị chảy mất.
Mình định nghĩa giọt dầu đó như là kim chỉ nam cuộc đời, là ước muốn, là ước mơ, là ánh sáng dẫn đường cuộc đời bạn. Bạn có thể sẽ loay hoay trong nhiều việc vô bổ hay trong những nghĩa vụ hoặc những đường vòng, làm sao để không mờ mịt, không bối rối không biết mình đi về đâu?
Đó chính là khi bạn nghĩ về lí do bạn bắt đầu và ước muốn của bản thân.
Bạn sẽ là người bán kem, hay là người bán pha lê? Người bán kem với ước mơ ban đầu nhưng lại bị phân tâm, xao lãng mà quên đi lí do vì sao mình bắt đầu. Người bán pha lê luôn nhớ mục đích của mình là gì nhưng lại không dám làm, vì sợ mất đi động lực cuối cùng của bản thân để tồn tại.
Có thể ước mơ của bạn sẽ thay đổi, có thể phải 5, 10, 15 năm sau nó mới thành sự thật, vậy thì có sao, đó vẫn là ánh sáng, là thứ nuôi dưỡng, là động lực để bạn bước tiếp.
Ước mơ sẽ giúp cho bạn câu trả lời, đúng nhưng không đủ! Bạn nên dừng lại ở cuộc sống an nhàn bên vợ đẹp hay tiếp tục đi tìm kho báu liều lĩnh một cách vô nghĩa như cậu bé chăn cừu trong Nhà giả kim? Bạn nên vui vẻ ở Trái Đất với con cáo hay trở về hành tinh của mình với bông hồng như Hoàng tử bé?
Như câu nói rất nổi tiếng của Nhà giả kim, khi bạn muốn cả vũ trụ sẽ hợp sức lại giúp bạn.
Đó là khi bạn muốn, còn nếu bạn không muốn, chẳng ai có thể giúp được bạn!
Thất bại!
Người nào sống trọn đường đời của mình, người đó biết tất cả những gì mình biết. Chỉ có một điều khiến ta không thể nào đạt được ước mơ: đó là sợ sẽ thất bại.
Santiago có thất bại không? Có đó, ai cũng phải có những thất bại, không như ý, như bị cướp, bị đánh, cận kề cái chết, bị coi thường, sỉ nhục,..... nhưng Santiago chẳng để tâm mấy đến những điều đó, vì vậy ta cũng cảm thấy đời thật nhẹ nhàng, vui vẻ. Cậu luôn cởi mở với những điều mới và chẳng để những khó khăn là vướng mắc trong lòng mà chùn bước.
Bạn có phải là đàn cừu, những người lười biếng, ngại thay đổi, sống không mục đích, không suy nghĩ, không hành động, chỉ mong những điều dễ dàng theo thói quen, chỉ lo ăn ngon mặc đẹp chơi vui?
Hay bạn sẽ là người ham đọc sách, chỉ cần trải nghiệm qua những trang sách, chỉ cần lý thuyết là đủ sống, mà sợ hãi và coi thường những trải nghiệm thực tế của cuộc sống?
Nếu bạn đã cố hết sức mà bạn chưa thành công, thì đó có nghĩa rằng mong ước đó chưa phải là mong ước thực sự của bạn. Hãy lắng nghe tâm mình sâu hơn nữa, để biết sứ mệnh của bạn là gì. Lúc đó, Linh hồn thế giới sẽ dẫn dắt bạn.
Nếu cứ mãi nghĩ về những thất bại đã gặp phải, chẳng qua là bạn cũng đang sợ hãi, đang tìm cho mình lí do để chùn bước mà thôi! Bạn đặt nặng tâm lý sở hữu, sợ sự mất mát mà bản thân bạn không nhận ra. Cứ mãi nghĩ về đàn cừu mình có mà không nỡ từ bỏ? Phải, là đàn cừu đang sở hữu Santiago hay Santiago đang sở hữu đàn cừu đây?
Có một so sánh rất hay, vua Salem chắc chắn nhiều cừu hơn, nhiều vàng hơn, nhiều đất đai hơn Santiago nhưng ông không để những thứ ấy trói buộc, còn những người bình thường, lại trói buộc mình vào những thứ nhỏ bé vụn vặt, một đàn cừu!
Thành công
Chúng ta đều có giá trị cho xã hội ở một khía cạnh nào đó. Bất kể giàu hay nghèo, sang hay hèn, ai cũng đều có một vai trò chính trong lịch sử thế giới. Có điều phần nhiều người ta không biết đó thôi.
Sau nhiều năm, cuối cùng Santiago cũng tìm được kho báu và trở về với Tanifa. Sống một cuộc đời hạnh phúc.
Câu chuyện có cái kết rất đẹp nhưng điều muốn nói không phải chúng ta đi tìm "tiền tài". "Kho báu" ở đây chính là "sự trải nghiệm" của chúng ta khi chúng ta dám đứng lên thực hiện ước mơ của mình.
Vì vậy, dù đi cả một chặng đường xa, cuối cùng vẫn quay về nhà mới tìm thấy kho báu cuộc đời mình, thì cũng chẳng sao cả, đó vẫn là thành công!
Vì vậy, dù cho kho báu không tồn tại thì cho đến cuối cùng thì ta cũng có thể tự hào nói rằng ta đã “dám” làm, dám trả giá để chứng minh điều mình ước, điều mình muốn và mỉm cười thỏa mãn rằng bản thân là người thắng cuộc trong chính con đường đời dành riêng cho mình đó.
Và hành trình chuyến đi, cũng là hành trình trưởng thành và thành công của một cậu bé chăn cừu.
Từ tư duy sợ hãi, ổn định của bầy cừu, tư duy sở hữu của một người chăn cừu trở thành tư duy làm chủ bản thân, làm chủ cuộc đời, sống có mục tiêu, quyết định - tư duy của một vị vua của cuộc đời mình.
Từ hành trình cô đơn khám phá thế giời một mình, Santiago tìm được tình yêu lí tưởng của mình, tìm được người tri kỉ của cuộc đời.
Một số cảm nhận hay ho khác về cuốn sách thế kỉ này
Trên Reddit (link) có một bài viết cảm nhận về sự gượng gạo, lí lẽ hiển nhiên và triết lí đầy sách vở được giải nghĩa của nhà giả kim đã tạo nên một cuộc tranh luận khá sôi nổi.
Và mình đồng ý với quan điểm rằng, nhà giả kim là hành trình chuyển hóa bên trong, là hành trình của tâm hồn, là sự phát triển của con người bên trong thông qua hình thức trải nghiệm bên ngoài.
Ngoài ra, nhận thức được vấn đề và gặp vướng mắc ở vấn đề đó mới chính là yếu tố tạo nên một sự khác biệt rất lớn khi đọc một quyển sách "self help" như thế này. Mình tin rằng, những biểu tượng về con người hành vi kia thực ra chúng ta ít nhiều gì cũng gặp phải mà không nhận ra.
Tôi đọc nó khi tôi còn trẻ và dễ bị ảnh hưởng hơn bây giờ, và nó đã truyền cho tôi đủ can đảm để chấp nhận những mạo hiểm mà đáng ra tôi đã không dám đương đầu, những mạo hiểm đã tạo nên sự thay đổi tích cực cho cuộc đời tôi sau này. Tất nhiên tôi hiểu quan điểm về “sâu sắc một cách gượng gạo”. Nhưng với bản thân tôi vào thời điểm đọc tác phẩm này, việc những thông điệp trong đó có thực sự sâu sắc hay không không quan trọng, bởi vì đó chính xác là những điều tôi đang cần.
Muốn học về tâm lý học, hiểu về tâm lý, muốn tìm hiểu về con người, nhưng không biết bắt đầu ở đâu, quá nhiều trường phái, cách tiếp cận tâm lý con người, sợ rằng mình sẽ hiểu sai hay kiến thức đưa ra không chuẩn xác....?
Từ một số câu hỏi của một vài người hỏi mình, mình quyết định tổng hợp lại một số sách cơ bản về tâm lý học, dành cho những ai yêu thích tâm lý, thích tìm hiểu về con người.
Ngôn tình Trung Quốc có phải là truyện, tiểu thuyết đáng giá?
Dù nhận được nhiều sự phê phán phản đối nhưng ngôn tình Trung vẫn có đời sống riêng, thậm chí phong phú là đằng khác, có độc giả riêng hay còn gọi là các fan, có diễn đàn văn học, có họp báo, phát hành sách, chuyển thể thành phim, tác giả kiếm được tiền, có sự nổi tiếng, thậm chí có tên tuổi. Đặc biệt nhiều tác phẩm chuyển thể thành phim gây tiếng vang, tạo nên xu hướng và rất được đón nhận.
Vì vậy, có phải thực sự ngôn tình Trung Quốc chỉ là thể loại văn học rẻ tiền 3 xu không thôi?
Thực ra có thể coi ngôn tình như là thể loại văn học lãng mạn, nhưng hơi lôm côm thiếu các tay nghề giỏi tác giả lớn, giống như đãi cát tìm vàng, bạn cũng cần chọn và tìm được cho mình những tác phẩm xứng đáng và đáng để đọc.
Nhật kí bắt đầu từ những tháng ngày đại dịch, lúc ấy, mình không hề có ý định public bài viết này, mình ghi nhật kí chỉ đơn giản đó vẫn là thói quen từ nhỏ mỗi khi có chuyện gì, buồn vui sướng khổ mình đều ghi chép lại để thỏa nỗi lòng, vì mình không kể cho ai nghe được.
Sau này mình càng không muốn gia đình hay người thân phải lo lắng nhưng giờ đây đọc lại, mình chợt nhận ra, con người luôn có những khoảnh khắc tốt đẹp và tồi tệ, cũng chẳng có gì khiến mình phải sợ hãi cả.
Câu chuyện đã là quá khứ mà giờ đọc lại, mình vẫn thấy sự khủng hoảng và panique của thời gian đó, vì vậy mình vẫn tôn trọng những cảm xúc khi đó, vì nó còn đáng nhớ hơn là sự vô cảm.
Và trên hết, đó là một phần của mình, một phần của quá khứ, khi mà mình giờ đây vẫn đang "mắc kẹt" không biết đi đâu của tuổi 25 chênh vênh.
Tôi hay tưởng tượng rằng nếu ai đó tình cờ cầm đọc cuốn journal của mình thì họ cũng thấy hình ảnh một cô gái bình thường, có nhiều khiếm khuyết nhưng nghị lực, cố gắng tìm hiểu và thay đổi bản thân cho tốt hơn mỗi ngày. Và điều này thì chẳng có gì đáng xấu hổ hay cần phải che giấu cả.
Câu nói truyền động lực cho mình rất nhiều để có động lực và mạnh mẽ hơn của chị Chi Nguyễn
Vì vậy, mình cũng mong rằng, bài viết này có thể truyền động lực đến một ai đó. Rằng những vấn đề của bạn là điều rất bình thường. Và việc tập suy nghĩ, viết lách, ghi chép hàng ngày có tác dụng như thế nào.
Tuy nhiên, trong bài viết này, mình cũng chưa biết cách viết rõ ràng mà khá lộn xộn trong cảm xúc, mà sau này mình có tìm được những cách thích hợp để biến viết lách thành một cách chữa lành
2020 là một phép thử, cũng là một sự cản trở để mình thấy cần sống bình tĩnh lại, cần nhận ra những vấn đề của bản thân, nhận ra những khó khăn và cả những điều tốt đẹp. Đó là một bài học, mà một trong số đó về sức khỏe tinh thần mình thấy được, đó là thay vì cố gắng tìm kiếm những niềm vui bên ngoài thì mình phải tự tìm kiếm những niềm vui từ bên trong. Thay vì trông chờ một ai đó giải quyết những rắc rối của bản thân, trông chờ ai đó yêu thương quan tâm bạn, trông chờ ai đó thấu hiểu sẻ chia, thì chính mình phải làm được những điều đó trước đã. Thay vì luôn lo lắng, tính toán kĩ lưỡng từng mục tiêu phải đạt được, từng việc phải làm thì hãy cho bản thân được nghỉ, được yếu đuối, như bạn mình vẫn kêu rằng mình hãy để cho nó qua đi, đừng mãi để tâm hay chôn chân ở khoảng kẹt đó nữa, laisse tomber!
Năm 2020 là một năm đáng nhớ trong lịch sử nhân loại, gần như cả một năm trời, cuộc sống của nhân loại chỉ xoay quanh việc chống dịch và chung sống trong cơn khủng hoảng dịch bệnh kéo theo khủng hoảng kinh tế, chính trị,.... Và kết thúc mùa hè tưởng tươi sáng lại, là sự bùng dịch lần thứ hai, Châu Âu quay cuồng trong dịch bệnh cùng với sự bất ổn, giết người, cướp bóc, trộm cướp, đe dọa khủng bố.....
Mình đang viết những dòng này trong đêm 31/12/2020 và hoàn thiện nó vào ngày 1/1/2021. Trên newsfeed ngập tràn những màn tiễn biệt 2020 không hối tiếc, ai cũng hi vọng chờ đợi vào một năm mới yên ổn hơn, tốt đẹp hơn. Có lẽ 2020 mãi là một con số đáng nhớ với những công dân sống trong thời đại này.
Dịch bệnh khiến cho 2020 là một năm ngủ đông, chúng ta bị tước đi tự do, chúng ta phải tìm niềm vui hạnh phúc trong chính bản thân mình thay vì bên ngoài, chúng ta sống trong nỗi sợ hãi, trong nỗi lo lắng.....
Hôm rồi xem Bạn ơi hãy lắng nghe, show phát thanh có Thầy Hà, Tạ Na và Dịch Dương Thiên Tỉ tham gia, mọi người có đóng lại vở kịch phát thanh Hoàng Tử bé, cùng với nội dung những câu hỏi hôm đó liên quan đến tình yêu, sự từ bỏ, sự kết nối.... mình bỗng nhận ra một phần ý nghĩa của câu chuyện được mệnh danh dành cho mọi lứa tuổi này.
Hoàng Tử Bé là một cuốn sách kỳ diệu, bởi chỉ một câu chuyện kể, với mỗi lứa tuổi khác nhau, tác phẩm mang đến những bài học khác nhau. Đọc Hoàng Tử Bé, có người rút ra được bài học về nghệ thuật sống, có người ngẫm ra các triết lý kinh doanh, lại có người suy nghĩ về sự vô thường của vạn vật, về bản chất của con người, những mối sa ngã và các tính xấu…
Trước đây, thú thực mình không hiểu Hoàng tử bé, đọc truyện, sau đó là phim hoạt hình (Bộ phim hoạt hình thực sự khiến mình hiểu nhiều hơn và cách nhìn kể câu chuyện cũng rất thú vị), nhưng thực sự những trải nghiệm mới là điều khiến mình hiểu sâu sắc hơn về câu chuyện.
Giống như nhà phê bình James Higgins chỉ ra, mỗi nhân vật chính trong câu chuyện đều khao khát thám hiểm (khám phá thế giới bên ngoài) và thấu hiểu nội quan (khám phá bản thân mình).
Saint-Exupéry cho ta biết sự lớn lên về mặt tinh thần đòi hỏi bạn phải chủ động đi khám phá. Kết hợp giữa nhìn ra thế giới và nhìn vào bên trong, người kể và ông hoàng nhỏ mới hiểu rõ hơn về bản chất và vai trò của mình trong thế giới.
Tình yêu là gì?
“Bao báp hồi còn thơ thì lại giống cây hoa hồng lắm.”
Trùng hợp sáng nay mình đọc được những bài nói về cùng chủ đề này, hoặc có thể facebook đã quá thông minh khi hiện những chủ đề phù hợp - Sống có trách nhiệm, nhiệt huyết mà vẫn vui ::)))))
Để bắt đầu, đầu tiên mình đọc được câu chuyện rất truyền động lực.
Câu chuyện sống như thế nào!
"Đừng tự hỏi thế giới cần điều gì, mà hãy tự hỏi điều gì làm bạn trở nên có nhiều sức sống khi làm nó. Thế giới cần những người có nhiều sức sống"
Chia sẻ đầu tiên là của một anh du học sinh bên Hàn mà mình thường theo dõi
Nhiều bạn inbox hỏi mình "ngành A ra trường có việc làm không anh?"
Nếu chọn ngành A chỉ vì bạn nghĩ thế giới cần nhiều A, bạn sẽ vỡ mộng nhận ra rằng, thế giới cần nhiều A giỏi, A đam mê, A thực lực chứ không phải A phong trào huhu.
Hồi xưa, nhiều người hỏi mình "Tại sao chọn học dầu khí?", mình hay trả lời: "tại nghe nói làm dầu khí giàu, ra trường bảo đảm có việc làm".
Một câu trả lời tưởng ngầu nhưng thật ra đã lấy đi 6 năm thanh xuân của mình, để rồi sau khi quyết tâm từ bỏ được nó, mình mới phát hiện bản thân có nhiều sức sống, nhiều năng lượng đến mức nào.
Hỏi bản thân mình trước, hỏi thế giới sau!!
Câu nói như chợt đánh thức mình, phải rồi, mình muốn mỗi sáng thức dậy, là niềm vui, là sự hứng khởi, mong chờ, là đam mê, là động lực muốn làm thay vì phải làm.
Câu chuyện thứ hai, mình không biết mình thích gì?
Câu nói điển hình :)))
Nếu bạn đợi có hứng thú, đợi tìm thấy thứ mình thích rồi mới làm, thì tin buồn cho bạn là thì hứng thú cũng chỉ đến trong những ngày đầu, sau đó nó cũng sẽ biến mất thôi.
Ai cũng nói rằng, hãy làm đi, hãy thử đi, rồi bạn sẽ biết!
Câu trả lời kinh điển :))))
Nhưng thực sự là vậy.
Dám thử những thứ mới, dám thử thách bản thân, bạn sẽ phát triển hơn, bạn giỏi hơn, bạn sẽ tự tin hơn, bạn sẽ có động lực hơn.
Thực tế là, không phải là bạn có động lực rồi bạn mới làm, mà là bạn làm rồi bạn mới có động lực.
Mình từng nghĩ, học đại học ra rồi làm ngành mình học, con đường đơn giản, vì đó cũng là ngành mình thích, mình hoàn toàn có khả năng, mình tự thấy mình thông minh và làm được việc.
Mình vẫn luôn nghĩ như vậy, rồi sang Pháp, mình lại thay đổi, mình không biết mình thích gì nữa, vì mình được trải nghiệm nhiều thứ hơn, mình đã rất bất ngờ, mình còn tự hỏi, ơ, thế bây giờ mình biết làm gì bây giờ?
Mình nhận ra mình biết mình thích gì, không thích gì, điều gì mình làm đem đến cảm giác vui vẻ, tốt đẹp cho mình, cái gì khiến mình mệt mỏi chán ghét.
Mình có tự nhận ra những điều ấy không?
Tất nhiên là không rồi!
Chính sự trải nghiệm, thử sai, sự tìm hiểu, cho mình cơ hội đượcc biết tới, được thử thách, được thử sức, mình mới biết được mình cần gì, muốn gì, thích gì.
Sau khi tìm được những gì mình thích hay không thích, mình lại tự hỏi, thế giờ mình phải làm gì đây?
Cuộc đời đâu phải chỉ cần tìm một thứ mình thích là đủ rồi, xong rồi?
Cuộc đời đa dạng lắm, tìm cho mình nhiều góc kính, nhiều niềm vui, nhiều sở thích, thì có gì sai?
Bắt đầu từ cái mình muốn làm, có thể làm, cũng là bạn yêu thích, nhưng sau đó, bạn cũng hoàn toàn có thể thay đổi, bạn không còn thích nữa, bạn tìm thấy cái khác bạn thích hơn, hoặc đơn giản bạn muốn nghỉ ngơi, vậy thì có sao?
Mình nghĩ là mình thích làm, mình muốn được làm, hoặc mình thích trở thành, thích làm việc abc xyz trong tương lai? Vậy thì bắt đầu thôi.
Quan trọng là, hãy nhớ tới câu chuyện thứ nhất mình đã chia sẻ, đó là hãy làm việc gì mà bạn có nhiều năng lượng, thế giới cần gì thì cần còn mỗi người chúng ta cần hạnh phúc :).
Câu chuyện thứ ba, mình đọc được là về câu chuyện sống cảm tính, có hứng hay có ý chí, lí trí.
Và câu hỏi mình đặt ra là, thế nếu người có tổ chức muốn làm một việc, nhưng người bản năng lại không có hứng làm, vậy thì bao giờ mới có hứng để làm?
Mình đọc được một bài viết cũng khá tranh luận có nhan đề Cách hủy hoại 1 con người tốt nhất là để họ sống theo cách mình thích(link) mà bỏ đi những sự hoa mỹ của ngôn từ, thì mình thấy là tác giả đã nhầm lẫn giữa khái niệm điều mình thích và sống cuộc sống có trách nhiệm.
Câu chuyện thứ tư, câu chuyện về kỉ luật bản thân, ý chí.
Đừng đợi cho mình có hứng hãy làm, đừng nuông chiều cảm xúc, nếu đó là việc bạn phải làm, thì sớm hay muộn bạn cũng sẽ phải làm, vậy thì hãy làm. Kỉ luật bản thân như là một kĩ năng, chúng ta phải học tập, tạo thói quen dần dần.
Mình nhớ tới câu chuyện, mình đang trải qua, mình biết mình phải làm bài tập, nhưng mình ngại đối mặt với nó, nên mình đã nuông chiều mình, đến lúc nước đến chân, các bạn cùng nhóm giục đưa bài, rồi videocall, mình rất stress vì không thể làm kịp, không quản lí được thời gian, không quản lí được công việc.
Nó cũng giống như việc mình lên kế hoạch tập thể thao mỗi ngày, học ngoại ngữ.... nhưng mình thường xuyên bỏ dở.
Câu nói của cậu bạn có lẽ cùng tuổi trong clip kia, làm mình chợt nhận ra:
Đừng đợi có hứng hãy làm, đừng nghĩ nữa, chỉ cần làm thôi!
Những thứ dễ khiến ta đắm chìm trong đó khó thoát ra được là gì?
Đó là rượu bia, thuốc lá, ma túy, đồ ăn.... và game, điện thoại phim ảnh.
Loại thứ nhất là những thứ gắn với môi miệng mang cho ta cảm giác khoái cảm.
Loại thứ hai là những khoái cảm của bộ não thông qua xúc giác, thị giác, thính giác, đó là những kích thích mạnh mẽ, những điều mới mẻ, những cảm xúc tích cực, như một thế giới mới bên ngoài sự chán nản vô vị đau khổ mâu thuẫn của thực tại đầy xót xa.
Nó cũng giống như một chất gây nghiện, trong thí nghiệm thưởng phạt, vật A mang đến cảm xúc tích cực, dần dần lần nào vật A cũng mang tới cảm xúc tích cực ấy, ta dễ dàng biến nó thành thói quen không bỏ được, thậm chí là thành khao khát, sự thèm thuồng gắn bó.
Người ta dễ nghiện còn vì sựthăng hoa, hiệu quả những chất kích thích ấy trong công việc và cuộc sống. Nhờ những thần dược - những thứ kích thích, những thứ gây nghiện ấy, con người có cảm giác thành tựu, cảm giác làm chủ, cảm giác được thể hiện....
Những thứ khiến ta nghiện thường là những thứ mang lại cho ta sự an ủi, giải toả, người nghiện là người đang tìm cách trốn chạy thực tế, quên đi nỗi đau thực tại, chẳng thể thoát khỏi những nỗi đau khổ khốn cùng của bản thân nên đành tự giải thoát cho nỗi đau ấy một mình - sự nghiện. Đôi khi họ cũng nhận ra vấn đề đó đấy, nhưng rồi họ lại chẳng biết làm gì, lại trốn tránh sự xung đột tâm lý ấy như thường.
Bạn phải xem một bài giảng thật dài trên Youtube? Tìm mục Settings (cài đặt) và chọn 2x speed. Nó sẽ nhanh hơn và buồn cười một chút lúc đầu nhưng bạn có thể dễ dàng hiểu video nói gì mà chỉ cần xem với một nửa thời gian cần thiết
Chọn "mở bản phiên âm" của youtube, một thế giới khác sẽ hiện ra.
Bật phụ đề đã tốt rồi, mở bản phiên âm còn tốt nữa :)
Để nghe một bài hát trên Youtube với chế độ lặp mà không phải luôn nhấn replay khi nó kết thúc, hãy thêm “repeat” vào giữa “www.youtube” và “.com” tại URL
Nếu bạn muốn tải một video từ Youtube về, chỉ cần thêm “ss” vào vào giữa “www.” và “youtube.com” trong đoạn URL
Highlight một đoạn bất kì trong Word và nhấn Shift+F3 để biến tất cả ký tự thành in hoa hoặc in thường
Khi sao chép gì đó từ Internet về, nhấn Ctrl+Shift+V để dán không định dạng.
Ctrl+Shift+T sẽ giúp bạn mở lại trang vừa tắt
Ctrl+T : mở Tab mới
Ctrl + Tab: Chuyển sang tab tiếp theo, tab bên phải.
Ctrl + Shift + Tab: Chuyển sang tab trước tab bên trái.
Alt” + “Tab : chuyển đổi cửa sổ
Cách làm bài luận văn của bạn dài hơn: Nhấn Ctrl+F, tìm “.” và đổi kích thước của những dấu chấm từ 12 thành 14. Chúng sẽ nhìn y như cũ nhưng sẽ khiến trang giấy của bạn dài hơn đáng kể đấy
Ctrl+Shift+N giúp mở ẩn danh
Ctrl+H lịch sử, Ctrl+J tải về.
Cách bật Clipboard và xem lại nội dung đã sao chép (copy): bấm phím tắt Window + V.
7. Quá lười để đọc toàn bộ bài báo? TLDR - một tiện ích mở rộng của Chrome, sẽ mang tới cho bạn một đoạn tóm tắt ngắn gọn của những bài báo online dài ngoằng
8. Lưu bản PowerPoint của bạn dưới dạng PowerPoint Show (.ppsx), và nó sẽ được đưa trực tiếp tới phần trình chiếu khi bạn mở ra
9. Nhấn Alt và chọn bất kỳ hình ảnh nào trên Google để tự động lưu về máy tính bạn
10. Tại http://myfridgefood.com/ bạn có thể nhập bất kỳ thứ gì bạn có trong tủ lạnh và trang web sẽ cho bạn biết tất cả mọi món ăn bạn có thể làm với chúng
1. Nếu bạn tải một file PDF và thấy nó có đuôi “.exe”, xóa nó đi. Virus đấy
2. Nếu cái wifi ở sân bay hay khách sạn mất phí, hãy thêm “?.jpg” vào cuối bất kì URL nào. Họ thường không chuyển hướng hình ảnh đâu
3. Vô tình đóng một file Word mà chưa lưu? Cũng không auto-save luôn? Tìm “.asd” với công cụ File Explorer (tìm kiếm tập tin) trong “My/This PC”. Tài liệu của bạn sẽ ở đó
Kiêu hãnh và định kiến (Pride and Prejudice) – Jane Austen.
“Phù phiếm và kiêu hãnh là hai điều khác nhau, tuy rằng người ta thường xem hai thứ đồng nghĩa với nhau. Một người có thể cảm thấy kiêu hãnh nhưng không tỏ ra phù phiếm. Kiêu hãnh là khi ta có ý kiến về chính mình; phù phiếm là khi ta muốn người khác nghĩ về mình như thế nào.”
Paris có vẻ là một thành phố rất đắt đỏ, nhưng may mắn là có rất nhiều hoạt động miễn phí dành cho sinh viên để hiểu rõ hơn về thành phố. Nhiều bảo tàng, di tích và các điểm tham quan khác cung cấp vé vào cửa miễn phí cho sinh viên và những người dưới 26 tuổi. Đây là một số lựa chọn về các hoạt động miễn phí tốt nhất dành cho sinh viên.
Emily In Paris đang là bộ phim bùng nổ không chỉ ở Việt Nam mà còn ở Pháp, hastag Emily in in reality rầm rộ trên các mạng xã hội. Giữa những luồng ý kiến chê bai series này đến thậm tệ thì đa phần những người trẻ say như điếu đổ trước vẻ đẹp, sự thơ mộng, nhẹ nhàng của bộ phim, và dù bị ghét hay không, không thể phủ nhận Emily đang làm mưa làm gió trên màn ảnh lẫn đời thực.
Từ đó câu hỏi mình đặt ra là, tại sao chúng ta xem phim? Tại sao dù ghét chúng ta vẫn ngấu nghiến những series truyền hình lê thê hàng chục tập? Tại sao chúng ta lại nghiện phim ảnh? Điều gì hấp dẫn đến vậy trong những thước phim này?
Hôm rồi trong tiết học tâm lý nhóm, chúng mình có một trò chơi tam sao thất bản, người đầu nhìn bức tranh sau đó kể cho người tiếp theo, lần lượt cho đến cuối cùng.
Cô bạn đầu tiên kể chia tiết về bức tranh, đoàn tàu, cảnh vật, con người trong 1 toa tàu, cỡ dài chừng chục phút.
Qua từng người, từng người,... đến người cuối cùng thành 1 câu ngắn gọn là có 7 người trên 7 đoàn tàu.
Cả lớp cười không tin được.
Tại sao bạn lại làm những việc mình được bảo, thậm chí tự giác làm dù không bị bắt ép?