Hiển thị các bài đăng có nhãn đầu_tiên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn đầu_tiên. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2019

Năm đầu tiên trên đất Pháp

Một năm đã qua trên đường

Em của bây giờ cũng đã khác 


Chưa đủ tròn 1 năm, kể từ khi mình lê lết từ Việt Nam qua Pháp, từ gái nhà lành thành gái bất lương :)) Nhưng, cảm hứng dâng trào, ngẫm nghĩ về cuộc đời, trong một lần đợi xe trong 4 tiếng đêm mưa và giờ đây, lần thứ hai viết tiếp, trong nỗi buồn man mác và sự tiếc nuối phải rời thành phố đầu tiên mình đã sống trọn 1 năm kể từ khi đặt chân tới Pháp, thấy một sự dài rộng mênh mông của màn đêm, cũng như nghĩ tới những tấm lòng  mình đã gặp, quyết định dành thời gian ấy, ghi lại đôi dòng của cuộc đời mặn mà đôi chút của mình. 

Dù cung đàn buồn hay vang, mình cũng cảm thấy hoàn toàn vui với một năm qua, vì vậy, mọi người dù ủng hộ hay can ngăn quyết định của mình khi lại xách ba lô lên và đi (lần này là thêm valise to đùng đoàng, dù mình đã cố hướng tới sống tối giản rồi đó) :))) thì cũng có thể thoải mái lắng nghe câu chuyện đời tui và biết đâu, những tiếng lòng lại tìm thấy nhau. 










Thứ Hai, 24 tháng 9, 2018

Tại sao tôi lại lựa chọn du học ?

Mình định bắt đầu viết từ những ngày còn ở Việt Nam, vậy mà giờ ở trên đất Pháp, vật lộn nhẹ với những ngày đầu xong, mình mới bắt đầu được những con chữ đầu tiên. Không biết thời gian vậy là qua nhanh hay chậm nữa :)

Điều đầu tiên mình phải nói là, giờ đây, ra nước ngoài sống hay học hay làm việc không còn là điều xa lạ nữa, tất nhiên sẽ có nhiều khó khăn trong lựa chọn và chuẩn bị, nhưng cuối cùng, việc du lịch hay sống ở nước ngoài, là một điều không còn giàu có mới làm được, đặc biệt ở các thành phố lớn, kể cả khi bạn không giàu (kể cả nghèo, cũng rất nhiều gia đình vay tiền để con cái đi làm, đi học, dành dụm để đi chơi du lịch), kể cả khi bạn không biết ngoại ngữ ( có những cộng đồng, người bảo lãnh, và dịch vụ, trung tâm chăm lo cho những cô bé cậu bé ở nước khác). Nhìn chung, mình nghĩ, đi hay ở quê hương, giờ chỉ còn là lựa chọn mà thôi, có đáng không, có nên không, có đúng không...vv.... 

Và quay về vấn đề lựa chọn, mình cũng tự hỏi, mình có nên làm vậy không, câu hỏi rất nhiều lần, thậm chí cho đến khi có kết quả visa, mình vẫn phân vân  như vậy, vì mình hiểu cuộc sống không dễ dàng khi bắt đầu lại, ở một nơi mình không là gì cả, với những trở ngại ngôn ngữ, văn hóa, tiền bạc và cũng như việc mình phải từ bỏ những thứ mình đang có, mình đang sở hữu ở Việt Nam. Giờ đây, mình nghĩ, mình có 1 câu trả lời đầy đủ hơn để viết về những trải nghiệm của mình.

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2018

Kinh nghiệm du lịch Đà Nẵng - Hội An - Cù Lao Chàm - Huế (2018)


Chuyến đi lần này, khiến mình được mở rộng rất nhiều, nhờ kinh nghiệm của các bài viết trên các blog, mình đã tự khám phá được rất nhiều, với giá cả phải chăng, vì vậy, mình cũng muốn chia sẻ kinh nghiệm với các bạn, update các thông tin mới nhất. Ngoài ra, mình cũng tham khảo kinh nghiệm của bạn mình, bạn ấy cung cấp các thông tin rất chuẩn và chi tiết cho mình : )

Mình đi trong vòng hơn 1 tuần nhé.

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2018

Chuyến đi một mình đầu tiên - Đền Gióng, Sóc Sơn

Tôi nhớ mình đã từng được đọc một quan niệm về thời gian: thời gian được đo bằng những lần đầu tiên, đó là cột mốc để chúng ta ước định thời gian của mình, những dấu mốc trên cả một chặng hành chính dài.

Chuyến đi đầu tiên một mình của tôi, mà không chỉ đơn giản là ngồi bus vi vu hay lượn xe trên phố, đó phải là gần 1 năm trước, khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu lên cho mình 1 list danh sách các địa điểm tôi muốn và có thể khám phá. Tới hiện giờ, tôi vẫn chưa đi hết, thú vị là vậy, và dù chuyến đi đầu tiên độc lập ấy mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc, nhưng trong gần 1 năm tiếp, list của tôi vẫn dang dở và tôi không viết được, như tôi đã hứa với 1 người bạn, tôi để mình chìm trong những mục tiêu phải làm, nỗi sợ ưu tiên, tốn thời gian...

Hôm nay, sau khi đọc xong "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu" của Rose Nguyễn, từ sự không hứng thú ban đầu, tôi như cảm thấy mình được truyền động lực, tôi muốn ghi lại những chuyến đi của mình, những cố gắng, những can đảm của bản thân. Hơn nữa, tôi không muốn Mozart trong tôi cũng lụi tàn quá sớm. Bố từng nói với tôi, là tôi còn trẻ con, cái nhìn về cuộc đời của tôi còn đơn giản lắm, sau này ra xã hội rồi mới thấy. Tôi đã trả lời rằng, nếu thực sự con vẫn đơn giản và thoải mái như vậy, sau khi va chạm với cuộc đời rồi, mà con vẫn có thể giữ được cái nhìn ngây thơ ấy, đó chẳng phải là điều tuyệt vời nhất sao, con thậm chí còn muốn bảo tồn sự ngây thơ ấy của con, và sau đó, bố và tôi không còn nói về chủ đề đó nữa. Nhưng sâu thẳm, bản thân tôi nói điều đó với bố, vì bản tính "luật sư" trong tôi luôn muốn phản biện, đồng thời, tôi nghiêm túc muốn bảo tồn thực sự con người mình, nhưng tôi hoàn toàn hiểu rằng, tôi sẽ thay đổi, như cách mà đến trái đất cũng vận động, đến ion cũng di chuyển, và mọi thứ tồn tại đều vậy. 

Tôi nói điều này, vì những trải nghiệm khiến tôi nhận ra nhiều hơn, vì tôi cảm thấy đồng cảm với những gì chị Rose Nguyễn viết trong sách, vì khi tôi đọc cuốn sách khi mới ra trường và giờ đây, khi đã trải qua những điều khác, tôi mới hiểu những điều tác giả viết. Quả thực, trải nghiệm là cách tốt nhất con người được học, được mở mang, giữa không làm và hành động, chỉ có 1 cái tốt mà thôi. 

Tôi cũng có tâm thế sợ hãi và lo lắng trước chuyến đi một mình của tôi, hơn hết, tôi chưa tìm được "bộ lạc" cho mình vào khi đó, những người xung quanh tôi không hiểu quan điểm và mong muốn hành động của tôi. Bản thân tôi lúc đó biết mình phải nói trước với 1 ai đó về chuyến đi để đề phòng bất trắc, mà quả thực lúc đó tôi không tìm được ai. Tôi sợ những lời can ngăn, những lời khuyên.... mà thực sự tôi không cần, vì tôi muốn làm điều đó cho tôi chứ không phải cho người khác.