Chào cậu, tuổi 27, vốn dĩ mình không định viết thư gửi cậu nữa rồi.
Chắc cậu cũng hiểu tại sao mình lại làm vậy, không phải vì mình lười nữa đâu, mà vì càng lớn mình càng im lặng, càng ít kêu ca phàn nàn mà tự cân nhắc, tự chịu đựng, tự chấp nhận, tự cân bằng và tự làm. Mình nghĩ, những người trưởng thành khác cũng giống mình thế thôi!
Vậy nên mình ở hiện tại, chẳng biết phải nói gì cùng cậu, vì mình chẳng còn vô tư như cô bé trẻ thơ ngồi tỉ tê tâm sự những điều của tuổi 13, cũng chẳng còn là thiếu nữ tuổi 18 phấn khích phải chia sẻ bằng được với cậu một câu chuyện, xin một vài lời khuyên, cũng chẳng phải là mình của tuổi 22 háo thắng muốn chứng tỏ bản thân, muốn cậu phải trả lời mình của sau này hạnh phúc như thế nào, cuộc sống tốt ra sao, lựa chọn có đúng không...... Mình cũng đang ở độ tuổi của 25 chênh vênh, không biết tương lai ra sao, mình vừa đang bận rộn tìm đường cho chính bản thân mình, vừa thấy bản thân vô tâm vô tư vừa âu lo suy nghĩ.
Mình có nhạt nhẽo đi không? Hay thế giới của người lớn, vốn nhạt màu và phức tạp như vậy? Mình sợ cậu của tuổi 27, sẽ bộn bề lo lắng, rồi cậu của tuổi 30 sẽ thấy thất vọng hay không cảm xúc vì hạnh phúc không như ý muốn.