Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

[Cảm nhận phim] LẬP DỊ (PHẦN 1) - Atypical (Season 1)

LẬP DỊ (PHẦN 1) - Atypical (Season 1) (2017)

Quốc gia:Mỹ
Năm: 2017
Ngày khởi chiếu:15/8/2017
Thời lượng:30 phút/tập
Số tập:8 tập

Hình ảnh có liên quan


Trước khi bắt đầu với bộ phim này của Netflix, thực ra mình muốn hỏi là, tại sao bạn lại lựa chọn nó? 

Bạn có cảm thấy mình "khác người", hay bạn muốn hiểu hơn về sự "khác thường"? Hay bạn, chính bạn đó, đang muốn tìm cho bản thân, cho người thân một hi vọng, một giải pháp...?

Nếu có, thì chúc mừng, series này xứng đáng để bạn dành thời gian xem. Mình tin, mỗi người chúng ta sẽ có câu trả lời và rút ra được những bài học cần thiết. 

Nếu bạn cảm thấy kì lạ, khi bản thân bạn lại quan tâm tới chủ đề này, thì mình khẳng định, chẳng có gì là kì lạ cả. Nếu bạn là một người bình thường như bao người khác, thì cảm ơn bạn vì đã có một trái tim ấm áp, một tâm hồn đủ nhạy cảm để quan tâm tới những người xung quanh và cả những số phận dễ bị tổn thương. Nếu bạn là một atypical, hay có người thân như vậy, thì mình sẽ cổ vũ bạn, vì chặng đường chúng ta đi là một chặng đường dài, dù khó khăn nhưng chắc chắn là kính vạn hoa, với nụ cười và nước mắt!

Mù đường phải làm sao



Mù đường là gì?

Định nghĩa là không xác định được phương hướng, không nhớ được đường đi.

Thiết nghĩ nhà trường có nên cho môn học kĩ năng sống vào cho học sinh, xác định phương hướng, bắc nam, cách xem bản đồ, cách sinh tồn khi bị lạc...... cần thiết vậy mà không ai dạy?

Hôm rồi, tui đi xem phim ở times, lúc xuống cửa chính, ra cửa phụ, tui không xác định được đường luôn.

Lại hôm rồi, tui đi học, rẽ sớm 1 con phố, lạc cả thành phố.

Tui muốn hỏi có nghiên cứu nào về tại sao lại mù đường và chữa trị như nào vậy?


======= Một câu chuyện thú vị của một bạn gái đáng yêu vô tình mình đọc được =============

Rút ra là thế giới vẫn còn nhiều tốt, trẻ con nên được học kĩ năng sinh tồn, gia đình cho con cái đi xa nên chuẩn bị trước những điều cần thiết ^^ 


Chả là trước có người nói mấy cái chuyện của mình nên được đăng ở đây nên mình rảnh rỗi, đi tám chuyện chơi với mọi người vậy.
Năm 16 tuổi thì mẹ mình cho minh đi du học Úc. Nghe vui hông mọi người? Nhưng thực ra hồi đó mình học tiếng Nhật chăm hơn Anh đó :’> nên cho đến lúc bay, tất cả những gì mình có là vốn từ tiếng anh kiểu “Hello. I’m Trang. How are you? I’m fine, thank you. And you?” :’>
Mình đi một mình và lúc đó nhà mình không hề có biết ai là người Việt mà có thể cậy được ở Úc. Lúc xuống máy bay thì theo lịch trình sẽ có một tài xế đón mình. Vấn đề là bữa đó mình tìm không thấy ổng, ổng cũng không thấy mình, thế là ổng về trước (?) Mình thì ngơ ngác ở sân bay. Tiếng anh còm cõi của mình thậm trí còn không đủ để mình mua một cái sim ở sân bay hay tìm cách xài wifi. Thế là mình kẹt luôn ở sân bay hơn 4 tiếng đồng hồ. :’>
Các bạn hiểu cái cảm giác kiểu xung quanh mọi người nói một thứ ngôn ngữ xa lạ, tất cả mọi người đi đi về về, có người đón. Còn bản thân mình thì trên người ngoài $100 USD và $2000 AUD (nhưng bị nhét vào valiz kí gửi không tiện mang ra) nó sao không? Không phải tuyệt vọng đâu mà là trống rỗng luôn ấy :’> Mình hồi đó kiểu muốn uống nước nhưng sợ “giờ trên tay chỉ có đô Mẽo thôi, mà đây thì là Úc thì tiêu kiểu gì?” xong cứ thế đần ra, tay cầm ipad gọi zalo với không một tia sóng wifi hay điện thoại nào cho mẹ :’> giờ vẫn chả hiểu sao mình không khóc luôn nó ở đó :’>
Sau đó thì có một hai bác người Úc đi ngang qua mình, thấy mình ngớ ra ở đó thì kiểu giơ tay vẫy mình. Kiểu “Hớ! Mày đây rồi!”. Xong mình mừng húm, tưởng tài xế đón mình thì hai bác cười xong kêu “đùa hoy mày” (kiểu vậy) làm mình tủi thân muốn chớt :’>
May sao là có một bác khác cũng đón người ở sân bay về thấy mình đần thúi ở sân bay nên quay ra hỏi chuyện. Mình thì hồi đó tiếng anh lẹt đẹt,chỉ biết trả lời “I’m lost!” xong đưa người ta tờ giấy thông tin homestay và thông tin tài xế. Vậy là bác gọi cho tài xế xong đợi ở đó cùng mình luôn, cái anh mà bác đón cũng tình nguyện đợi ở đó cho đến khi tài xế của mình đón :’> Giờ nghĩ lại đúng kiểu may mà gặp được người tốt chứ không chắc mình vật ra sân bay đến khuya luôn :’>
Mình có visa rất muộn, mình nhớ là 10/10 là vào học nhưng visa của mình là ngày 8/10. Thế là mình bay vội vào mà gần như chưa chuẩn bị cái gì cả. Và đương nhiên mình cũng không có thời gian để làm quen với môi trường mới luôn. :’>
Các dhs khi ở homestay sẽ được chủ nhà dẫn đến trường vào ngày đầu tiên. Mình cũng thế :’> nhưng mình lúc chủ nhà hướng dẫn đi đến trường thì mình mù tịt đường đi nước bước đó mọi người. Cho nên lúc đi về, mình bị lạc :’>
Mình còn không biết lên xe bus luôn :> Các học sinh khác đã về nhà hết rồi mà có mình mình còn lang thang trong trường không biết đường nào là cổng :’> mãi sau giáo viên thấy mình lơ ngơ mới hỏi, rồi mới té ra là mình không biết đi về kiểu gì, nên cô chở mình đến station. Cô hỏi mình có tự về bằng train được hơm? Mình chứ: “I’m fine.”
Ừa, xong mình tiếp tục lạc thêm lần nữa. Lần này nghiêm trọng hơn. Mình lạc lên tít tận city. Cách tầm hơn 10 trạm tàu so với cái trạm mình đáng ra phải tới. :’>
Sau đó mình gặp phụ trách nhà ga (mình cũng chả biết nên gọi là gì). Xong mình có cuộc đối thoại kiểu:
“Mày về đâu?”
“....idk”
Xong mình đưa ổng tờ giấy ghi thông tin homestay của mình. Rồi mình cũng chả biết sao mình lại leo lên xe police về nhà :’>
Chủ nhà mình được phen hoảng hồn, trường mình được phen hoảng hốt, nhà mình cũng được phen khiếp vía :>
Vậy là mình được chủ nhà dẫn đến trường lần nữa :> Nhà trường phải nhờ học sinh khác đặc biệt đưa mình về đến trạm bus ở khu mình sống.
Và lại như một một bộ phim hài. Dù được bảo vệ tận răng như thế thì mình vẫn lạc. Mà lần này lạc một cách dở hơi hơn. Mình lạc ngay trong khu nhà mình :’>
Số là chủ nhà mình thấy mình cứ ru rú trong phòng nên bắt mình ra ngoài đi dạo để thanh lọc tâm hồn. Mình thân là đứa ngoan nên ok, đi thì đi :>
Rồi mình lạc luôn 2 tiếng ở khu nhà mình :> Mình hổng thấy nhà mình đâu luôn á mọi người :’> nhà nào cũng như nhà nào, xong cái khu nó rộng lại còn nhiều đường nữa. Mãi gần tối có chú người Trung ra đổ rác, thấy mình ngơ ngác liền vác mình về đến tận cửa nhà :’>
Ừa, sau đó mình nổi tiếng ở trường là lạc liên tục, giáo viên đưa cho mình bản đồ của trường (chưa thấy ai phải dùng cái đó luôn á). Chủ nhà thì cứ đến hơn 4h30 mà chưa thâyd mình về là lo sốt vó gọi điện hỏi mình đang ở đâu, đi chơi cũng phải báo trước là đi đâu, ở đường nào để có lạc thì còn biết đường tìm và cái tờ giấy thông tin liên lạc homestay được in thêm 2 bản nữa, 1 bản để trong cặp mình và một bản thì lúc vào cũng phải ở trong ví mình 1 năm đó :>
Sau một năm thì mình đổi host vì rất nhiều lí do tác động. Mình chuyển đến một nhà khác và vì chủ nhà bận và mình nghĩ là mình đã đủ thông minh để xài gg maps rồi nên mình ngại không để cho bả dẫn mình đi nữa. Mình xài gg maps và opal travel để đi bus và đến trường ngon nghẻ lắm. Chỉ là hơi lâu, tầm gần tiếng mới đến trạm bus. Mình kiểu cứ thế đi theo gg maps sau đó 1 tuần. Mãi sau chủ nhà rủ mình đi siêu thị mình mới biết là gần nhà có một lối nhỏ chỉ mất chưa đầy 5p là đến trạm và hoá ra lâu nay mình toàn đi đường vòng :’>
Đây là quả ảnh mình chụp lúc đi lạc :’>-
Thực ra mình cũng chả biết cái này là cháo hành hay cháo gì nữa. Ngoài nó xàm xí và giờ nghĩ lại vẫn muốn khóc ra bã thì nó chả có tí chất gì nữa cả :’> À tiện thể thì chuyện cũng đã 3-4 năm rồi chứ không phải là bây giờ đâu. Nên mình giờ không còn bị vậy nữa rồi :>
Còn ai thắc mắc là tiếng anh ngu vậy sao được đi vậy thì mình sẽ trả lời là mình học chương trình phổ thông. Vì không có tiếng anh nên mình phải học một chương trình tiếng anh bản xứ trước, nếu qua được chương trình đó thì mơ có thư chấp nhận vào học của trường phổ thông. Thì mình học chương trình đó nửa năm rồi mình vô 10 học đó. Giờ thì đỡ hơn rất nhiều rồi nha.

Thứ Bảy, 24 tháng 2, 2018

[Review] Bay trên tổ chim cúc cu







Một cuốn sách đủ để phải có cảm nhận.

Ranh giới giữa điên loạn và bình thường mong manh đến vậy, giưã đúng và sai nhòa tan.

Chủ Nhật, 18 tháng 2, 2018

[Review] Thành phố giấy

Kết quả hình ảnh cho thànhphốgiấy


Một cuốn sách hợp cho 1 đêm, đã lâu lắm rồi, mới có thể thư thái, nằm đọc hết 1 cuốn sách thâu đêm, đắm chìm miên man như vậy. Có rất nhiều suy nghĩ đang chảy trong đầu tôi, ngay khi vừa gấp cuốn sách lại. Tôi giống như Marco, t âm thầm lưu giữ lại cho mình, chỉ có mình những suy nghĩ, kế hoạch của mình, riêng tư như cả tập đĩa nhạc đồng quê kia. Những dòng này, liệu sau này có một Quetin nào bắt đầu khám phá, hiểu và dấn thân đi tìm chính tôi không?

Thứ Bảy, 17 tháng 2, 2018

[Review] Cửa tiệm của những lá thư


Cuốn sách mua tặng mà cuối cùng thấy hợp quá nên phải giữ lại.

Nếu quan tâmTuổi trẻ đáng giá bao nhiêu của Rosie Nguyễn, đây cũng sẽ là cuốn sách ta muốn đọc. Nhưng sự khác biệt trong văn phong Nhật khiến văn phong truyện nhẹ nhàng mờ ảo hơn nhiều. 

Cửa tiệm của những lá thư dành cho bất cứ ai đang muốn tìm hiểu về cách hoạt động trong một xã hội, khi những kẻ dại khờ đang đứng trước lựa chọn, có thể là lẽ sống, có thể là sự thay đổi thoáng qua, nhưng cũng có thể là tính cách, là nhân cách.

“Những người không bao giờ ngã không có nghĩa là họ mạnh, những người ngã nhưng vẫn đứng lên mới thực sự mạnh mẽ.”

Thứ Sáu, 16 tháng 2, 2018

[Review] Trà hoa nữ








Hôm nay tôi giống như Alexandre muốn dành tình thương của mình cho 1 phận đời khác.

1 cô gái kĩ nữ, cô gái đam mê vật chất, ham muốn sống trong hư vinh, bao quanh cô là sắc đẹp và những cuộc vui. Nhưng sâu thẳm trong đó, cô là người chân thật, hết lòng trong tình yêu và sẵn sàng hi sinh vì người khác.

Chủ Nhật, 11 tháng 2, 2018

[Review] Nhật kí Anne Frank


Kết quả hình ảnh cho Nhật ký Anne Frank


Gần đây mình nghe audio 1 cuốn sách rất phù hợp với tâm trạng, nhật kí Anne Frank.




Trước đây mình rất thắc mắc tại sao 1 quyển nhật kí của 1 cô bé lại được ngợi ca đến vậy, mình cũng như hành triệu hàng nghìn cô bé đều viết nhật kí cơ mà. Điều gì khác biệt đến thế? Hình như trong ấn tượng của mình khi còn nhỏ, mình cũng muốn viết để được người khác đọc như cô bé ấy.

Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

Những chuyến xe




Cuộc đời tôi chẳng đi quá nhiều, chẳng gặp quá nhiều, nhưng có những ấn tượng trong tôi.

Tôi cực thích việc mình là hành khách trên những chuyến xe, những chuyến bus suốt 4 năm nay giữa thủ đô, những chuyến xe khách về quê, những lần ngồi sau xe máy, những lần đi nhờ ô tô....


Và sự yêu thích của tôi với các phương tiện công cộng lớn tới mức, khi xem những bộ phim, đọc những câu chuyện lấy bối cảnh giống The girl on the train - cô gái trên tàu và Murder On The Orient Express - Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông, Hành khách bí ẩn - The Commuter... tôi thấy mình trong đó. 

Ở đó, tôi được là người quan sát, là người lắng nghe, đôi khi là người tham dự.

Thứ Sáu, 9 tháng 2, 2018

Anne tóc đỏ dưới Chái nhà xanh - Sống cuộc đời rực rỡ vui vẻ nhé cô gái





Cuối tuần lên cafe sách phố cổ. Vô tình cũng gặp 1 cô bé Anne dưới chái nhà xanh và cô gái khác đã từng sở hữu cuốn sách này. Chính những lời nhắn nhủ kia khiến mình muốn viết vài dòng.

Anne tóc đỏ dưới Chái nhà xanh (tiếng Anh: Anne of Green Gables) là tiểu thuyết đầu tay của nhà văn người Canada Lucy Maud Montgomery và tập đầu của serie loạt truyện gồm 8 tập. Câu chuyện kể về cô bé Anne Shirley mồ côi, tóc đỏ, mơ mộng, lãng mạn và hay gây ra rắc rối.

Xuất bản lần đầu năm 1908, cuốn sách đã được dịch ra hơn 30 ngôn ngữ, bán được trên 50 triệu bản, đưa tên tuổi của Montgomery đi khắp nơi trên thế giới, trở thành một trong những nhà văn bestseller của mọi thời đại.

Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018

[Review] Bắt trẻ đồng xanh - Sự cô độc của tuổi trẻ

“Tôi luôn nói “Gặp anh tôi vui lắm” với người tôi chẳng thấy vui vẻ gì khi gặp gỡ. Thế nhưng, nếu như bạn còn muốn sống, bạn phải nói mấy câu vớ vẩn như thế.”

Đọc lại Bắt trẻ đồng xanh, vẫn thấy cảm động, không biết bằng cách nào, một tác phẩm lạnh lùng đầy bất mãn như vậy lại có thể gợi lên những cảm xúc xót xa đến thế, mà nhiều khi tôi thấy ngôn từ  chẳng đủ diễn đạt những suy nghĩ của mình.
 
Tôi không biết tuổi trẻ của mọi người có những suy nghĩ hay cảm xúc như vậy không, có những bất mãn, lo sợ, và xúc động như thế không?

Ba lần đọc và viết lại, mỗi lần là một suy nghĩ, cảm xúc khác nhau. 

Gửi cho tuổi trẻ!


Người ta nói rằng vẻ đẹp càng sắc sảo, càng mặn mà càng lắm truân chuyên sóng gió, nhưng khi đã yêu sẽ càng yêu say đắm. Tình yêu với The catcher in the rye của J.D. Salinger của tôi cũng vậy, từ ghét bỏ không hiểu nổi đến khâm phục say mê, khiến chính tôi cũng bỡ ngỡ.

Bắt trẻ đồng xanh được xuất bản lần đầu tiên tại Mỹ, là tác phẩm đầu tiên của nhà văn J.D.Salinger. Cuốn sách được kể xuyên suốt bằng ngôi thứ nhất của nhân vật chính Holden Caufield về những tháng ngày của cậu chàng khi bị đuổi tại trường dự bị đại học danh giá Pencey, lang thang ở New York với những suy nghĩ, quyết định rất "tuổi trẻ". 

Thứ Bảy, 3 tháng 2, 2018

[Review] Nửa kia của Hitler.



https://meolangthangngaymua.blogspot.com/search/label/vi%E1%BA%BFt


Một tiểu thuyết giả tưởng, tưởng tượng 1 ngày kia khi các sự kiện thay đổi, quy luật nhân quả sẽ dẫn tới những kết quả khác nhau. Tác giả xây dựng 2 không gian song song, chỉ thay đổi sự kiện, bắt đầu từ ngày Hitler thi vào trường vẽ, đi hết cuốn tiểu thuyết, cũng là lúc ta thấy có 2 con người khác nhau hoàn toàn, 2 cuộc đời khác biệt, 2 hướng đi riêng tách nhau.


Thứ Năm, 1 tháng 2, 2018

Thư gửi tôi của năm 25 tuổi_Tôi đang trưởng thành?



con gái, tương lai

Chào tôi năm 25 tuổi.

Chắc bạn sẽ ngạc nhiên lắm khi tôi viết cho bạn? Tôi thường đọc những bức thư như vậy trong quá khứ, và tôi chỉ cười, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm thế. Một phần vì tôi trốn tránh chính mình, nhưng hôm nay, tôi nghĩ mình đang dần nhìn vào trong con người mình và tôi nghĩ tôi đã bắt đầu đi trên con đường  trưởng thành của mình rồi, bạn đồng ý không, khi đọc lá thư này, hãy trả lời cho tôi nhé.