Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2018

Chuyện con mèo dạy hải âu bay - "Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu" - Tình yêu vô điều kiện



Lựa chọn viết lại một cuốn sách rất quen thuộc, đã quá quen thuộc và kinh điển trong dòng văn học cho thiếu nhi, vì gần đây, tôi - một người lớn, mới hiểu được câu chuyện ở đây.

Tôi từng đọc câu chuyện khi còn nhỏ, tôi cũng bị cuốn hút, tôi cũng thấy hay, nhưng khi đó tôi không xúc động, mà cho tới tận hiện tại, tôi mới xúc động.

Cô kể cho chúng tôi nghe câu chuyện này, nói rằng đây là một câu chuyện rất cảm động, kể về một chú hải âu bị kẹt ở giữa đại dương vì những váng dầu lênh láng trên mặt biển, hải âu mẹ sắp chết, gặp một chú mèo, đã níu giữ lấy cơ hội cuối cùng, nhờ chú mèo chăm sóc hải âu con. Mèo ta lúc đầu cũng suy nghĩ, phân vân và tự không tin tưởng nhưng cũng đã rất thực tâm chăm sóc hải âu con, chú còn lôi kéo cả chủ của mình và những chú mèo hải cảng khác vào công việc này, hải âu con cũng rất gắn bó với họ. Đến một ngày, mèo mới nghĩ dù  chú rất yêu con, muốn con ở bên mình, nhưng hải âu không phải là mèo, không sống cuộc đời như chú được, vậy là mèo nói với hải âu, phải để cho hải âu bay đi thôi: "Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu" , "Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay." Và rồi, một ngày, khi hải âu đã đủ lông đủ cánh, mèo dẫn hải âu lên tháp chuông, để hải âu bay theo đàn chim di cư kia.


Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2018

[Góc lang thang tâm lý] Làm gì trong nỗi đau?




Câu nói mình thấy cần khắc cốt nhất là "biết tha thứ", trẻ con cũng cần biết tha thứ cho người lớn, người lớn cũng cần biết tha thứ cho nhau. Có những đứa trẻ, ôm mãi nỗi đau của cha mẹ chúng, của gia đình chúng, mãi mãi KHÔNG MUỐN THOÁT RA NỖI ĐAU ẤY, chúng làm đau mình để trừng phạt người chúng yêu thương, để trừng phạt chính chúng, và dần dần, chúng chẳng còn nghĩ ra ngoài cách nghĩ ấy, những suy nghĩ tự động, những thói quen, những cảm xúc bản năng, sự xoa dịu..... chúng không còn nhìn thấy CON ĐƯỜNG KHÁC.  Lại có những đứa trẻ, mong manh khác, chọn cách NỔI LOẠN ĐỂ ĐI RA KHỎI NỖI ĐAU ẤY, chúng để mặc cho phần mong manh bé nhỏ, cho đứa trẻ bên trong chúng chết đi, và tìm đến những con đường khác, khi không một lần nhìn lại nỗi đau. Chúng CHẠY khi chưa cả kịp KHÓC cho nỗi đau lần trước bị ngã.

Và hơn hết, đó chính là THA THỨ CHO CHÍNH MÌNH. Không phải lỗi của bạn, khi gia đình bạn không hạnh phúc, khi xã hội này không tốt đẹp, khi thế giới này không ngập tràn niềm vui, ..... và khi chính bạn không được như ước muốn, của bạn, của người khác, thì đó cũng mãi mãi KHÔNG PHẢI LỖI CỦA BẠN.

Tuần rồi, mình có cơ hội tham gia một buổi học về stress, thú thực buổi học khiến mình phải suy nghĩ nhiều về việc mình có đang định kiến và mình phải mở lòng như nào với các cơ hội, vì buổi học khiến mình bất ngờ theo cách mà mình cảm thấy, khơi gợi nhiều thứ hơn mình nghĩ.