Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2021

The Intouchables - Những kẻ bên lề

Có thể cái tên này không đặc biệt ấn tượng với bạn, bạn cũng chẳng hiểu được, sao lại là bên lề, tại sao lại ngoài cuộc?

Thực sự, khi tiếp xúc với những người yếu thế và khuyết tật, bạn mới hiểu được cảm giác bên lề ấy, họ không như người bình thường, họ thiếu những điều người bình thường có, nhưng họ lại cũng có những đặc quyền khác người thường, điều đó làm họ khác người. Người phải ngồi xe lăn và người đến từ khu ổ chuột thành phần ngoài xã hội, cả hai đều có những khó khăn để có thể sống tốt và hòa nhập vào xã hội mà đang và đã gạt họ ra như một sinh vật bình thường.

Có những khoảnh khắc bất lực mà chính bạn, nếu không ở trong hoàn cảnh đó thì không cảm nhận được, nhưng một khi đã hiểu thì bạn sẽ rất đồng cảm và thấy được cảm giác xúc động mà bộ phim mang lại.

Philippe giàu có, bị liệt tứ chi, tìm kiếm một người chăm sóc mới. Driss, một thanh niên người Senegal mới ra tù, sau đó đi phỏng vấn xin việc nhưng chỉ để được ký vào một tờ giấy để được trợ cấp thất nghiệp. Không có kinh nghiệm, cũng chẳng có mong muốn làm việc nhưng cuối cùng anh lại được Philippe chấp nhận.

Ngay từ khi bắt đầu, tại sao Philippe lại nhận Driss, một thanh niên không đáng tin làm việc? Có lẽ chỉ vì có mỗi Driss coi ông như một người bình thường, không phải một người tàn tật đáng thương!

Trải nghiệm cá nhân của mình trong làm việc với người yếu thế, thì Driss thật sự là một người xứng đáng. Có một buổi học chúng mình có được nói chuyện với một nhân chứng bây giờ là người tàn tật sau tai nạn, cô không đi lại được và hoàn toàn phải nhờ sự trợ giúp cho mọi việc ngoại trừ nói và viết. Cô ấy vẫn đi học là làm giảng viên diễn thuyết. Dù cho cô ấy có giỏi giang và cố gắng như thế nào, vẫn có một bạn trong lớp giơ tay hỏi, "Bạn có ổn không? Tôi không biết làm sao mà bạn có thể sống được với tất cả những điều này, làm sao mà bạn có thể sống được vậy?". Thực sự lúc nghe câu đó, mình đã sock, rất sock, tại sao bạn có thể hỏi một ai đó rằng, sao mày vẫn sống được với một đống bùi nhùi hỗn độn như thế vậy? 

Tại sao vẫn còn sống? 

Tại sao thế? 

TẠI SAO LẠI KHÔNG SỐNG ĐƯỢC? 

Việc bạn đang rất khó khăn, ngập trong đống bùi nhùi, có xuất thân hèn kém, hay có quá khứ tồi tệ, vậy thì sao, tại sao lại không sống được, tại sao lại không thể sống và cố gắng trong hoàn cảnh tồi tệ? 

Có những người, sẽ chỉ luôn nhìn vào kết quả, mà không quan tâm tới việc người khác phải cố gắng, đau khổ nhưng vẫn sống như thế nào. 

Không phải thế giới luôn có một Driss đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, từ người đàn ông giàu có tàn tật đến người mẹ lạnh lùng đau khổ, đến đứa em hư hỏng đánh nhau, với anh, ai cũng là người đáng được yêu thương. Cũng không phải luôn luôn có một Philippe, luôn thấu hiểu cho người khác, chấp nhận, cởi mở và thoải mái với những điều khác lạ. 


Một bữa tiệc sinh nhật "nhàm chán" của giới quý tộc, Driss đã mở bài hát và nhảy, điệu nhảy nổi tiếng của Michael Jackson, một bữa tiệc cảm động và vui vẻ có thể truyền cảm hứng tới tất cả mọi người.

Philipe là 1 người đàn ông da trắng thượng lưu một doanh nhân thành đạt, có trí tuệ nhưng lại bị liệt toàn thân vì gãy 2 đốt sống cổ lúc chơi môn thể thao dù lượn mạo hiểm." Tôi được dạy để đứng trên đầu của những người khác!” Nhưng bên trong ông là một con người tuyệt vọng với những nỗi niềm chất chứa của một người giàu có nhưng bất lực với cuộc sống. 

Driss là 1 người đàn ông da đen, kiểu dân dưới tầng đáy xã hội điển hình ở Pháp, sống nhờ vào tiền trợ cấp thất nghiệp từ chính phủ, không công việc, không ước mơ, không học thức, vào tù ra tội dễ như trở bàn tay, mẹ anh cũng chẳng quan tâm anh biến mất lúc nào và cũng chẳng chào đón anh về nhà làm gì. Nhưng ở Driss là bản năng mạnh mẽ, cố gắng sống sót đầy mạnh mẽ.

“Đôi khi, bạn phải bước vào thế giới của một ai đó để nhận ra điều bạn đang thiếu trong chính thế giới của mình…”

Và đây là một bộ phim dựa trên một câu chuyện, có thật!

Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2021

TẶNG BẠN MỘT ĐOÁ HOA NHỎ MÀU ĐỎ [A Little Red Flower]

A Little Red Flower hay "Send You A Little Red Flower"  là phần thứ hai trong "Bộ ba cuộc đời" của đạo diễn Han Yan, và nó cũng là tác phẩm kế nhiệm "Get Out!" Sau "Mr. Tumor", câu chuyện cuộc đời lại được kể lại bằng ngôn ngữ điện ảnh. 

“Gửi cho bạn một đóa hoa nhỏ đỏ” có thêm ý nghĩa về sự trưởng thành, cuộc sống vô hạn và thanh xuân, bệnh tật, cái chết hữu hạn.  

Tặng cậu một đóa hoa nhỏ màu đỏ, nếu chúng ta lạc nhau giữa đám đông, chỉ cần cậu giơ tay lên, tớ sẽ nhìn thấy cậu.

Thưởng cho cậu một đóa hoa, vì lần đầu tiên tích cực chủ động 

Bạn nhỏ không được hoa đỏ nhỏ đáng thương quá đi!




Thứ Tư, 3 tháng 3, 2021

Tình yêu chốn đô thị - Đi tìm tình yêu hay tìm chính mình [ review phim]

 



























Lovestruck in the City hay Tình yêu chốn đô thị là bộ phim truyền hình nói về tình yêu của những người trẻ, những người sống ở đô thị đông đúc, ngày ngày ăn mặc thời trang làm những công việc thời thượng, công sở. 

Bộ phim đã tạo được sức hút với dàn diễn viên nổi tiếng và nó cũng có sự tham gia của đạo diễn Park Shin-Woo, người đã tạo nên tác phẩm "Điên thì có sao" và nhà biên kịch, Jung Hyun-Jung, người đã viết những bộ phim truyền hình nổi tiếng như "Đó là lần đầu tiên" và "Phụ lục tình yêu".

Bộ phim xoay quanh 6 con người sống ở Seoul tương ứng với 3 cặp đôi từng yêu nhau trong quá khứ. 

Họ có cuộc sống bình thường với những chuyện tình, quan điểm về tình yêu vô cùng bình thường nhưng lại  thu hút. Ngoài những cảnh quay lãng mạng, hình ảnh đẹp, phong cách thời trang, yếu tố thời thượng tình một đêm, du lịch, sự nghiệp, khởi nghiệp,.... cách câu chuyện được kể cũng rất thú vị mới lạ, đan xen giữa phỏng vấn và phim giữa thực tại và hồi tưởng, vì nội dung tâm lý nhân vật cũng rất hay ho và này nọ. 

Đây đơn giản là câu chuyện tình yêu, nhưng cũng là câu chuyện về sự khác biệt của mỗi cá nhân, mà mỗi nhân vật nữ trong câu chuyện lại là một điểm hấp dẫn với tính cách và con người khác hẳn nhau. 

YOON SEON-AH/LEE EUN-OH ( được đóng bởi Kim Ji-Won) nữ chính của phim.

Lee Eun Oh là một phụ nữ bình thường, hiền lành ngốc nghếch vì biến cố bị chồng chưa cưới phản bội và mất việc, đã quyết định đi du lịch, lấy tên mới và biến bản thân thành Yun Seon Ah tự do và tự tại. Cô ấy đi đến một nơi xa xôi do thôi thúc và yêu Jae-won dưới thân phận mới này. Seon A hoạt bát, năng động, luôn tươi cười, chủ động, điên rồ kiểu cô gái du mục phóng khoáng, quả quyết, gần như đối lập với hình ảnh Lee Eun O “bình thường”. Jae won yêu cô gái này, mạnh mẽ, sôi nổi, dũng cảm, như ánh mặt trời ở biển cả, nơi hai người đã gặp nhau. 

Park Jae Won (Ji Chang Wok) nam chính của phim, hình ảnh nam thần tỏa sáng không thể lu mờ, ngoài đời ai cũng sẽ say mê anh chàng như điếu đổ, đẹp trai, tài giỏi, thông minh, giàu có, thành đạt,.... anh chàng chẳng thiếu một thứ gì, thậm chí anh chàng còn chẳng mắc chứng bệnh tâm lý nào cho ra dáng mấy anh tổng tài rồi nam chính tiểu thuyết cả. Điều duy nhất vô lý nhưng cũng là vấn đề của anh ta, đó là một người quá lãng mạn si tình, anh ta không thể quên một người phụ nữ nào đó, vì vậy anh nghiện rượu và thường xuyên say bí tỉ chẳng biết gì nữa cả. 

Park Jae Won, chúng ta cũng tìm thấy sự đồng cảm ở anh, cảm giác bị phản bội, cảm giác bị lừa dối, cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác đau khổ, tuyệt vọng rồi lại bình tĩnh và tỏ ra rằng mọi thứ vẫn ổn. 

Trong khi kể câu chuyện rằng sự chờ đợi đã trở thành một thói quen, anh ấy cũng thể hiện sự khao khát ngày càng lớn, hỏi những câu hỏi với nước mắt và khuôn mặt buồn bã, “Bạn sống tốt chứ? Có thật không?". Anh ấy cũng bình tĩnh thể hiện cảm xúc bị tổn thương của mình, nói, “Tôi đang bị hủy hoại mỗi ngày,” anh ấy rơi nước mắt đau khổ và buồn bã, nói, “Tại sao cô ấy không liên lạc với tôi? Em sẽ biến mất một lần nữa. Đừng đi.". 

Ai có thể từ chối một người hoàn hảo đến vậy? 

Có đó, người sợ rằng mình không đủ xứng với anh. 

Anh quá hoàn hảo đối với Eun Oh, nên cô chỉ coi đó như một giấc mơ thoáng qua giữa mùa hè mà không dám bước tới bên anh. 

Giống như chúng ta, trong cuộc sống bình thường này, chỉ dám thương thầm yêu thầm một ai đó mà ta cho rằng quá tốt so với chúng ta. 

Giống như chúng ta, trong cuộc sống vội vã này, ta vội vã đi qua nhau, nhanh chóng lãng quên nhau và tất cả chỉ còn là kỉ niệm một tình yêu. 

Giống như việc chúng ta đôi khi cũng làm như vậy, tự nhủ, quên đi tất cả quá khứ, ta sẽ trở thành một phiên bản mới và làm lại từ đầu, nhưng con người khi đó có thực là cô ấy không và dù thay đổi môi trường, nhưng con người bên trong vẫn là chúng ta, thì chúng ta có thoát khỏi những vấn đề của bản thân mình để bắt đầu không? Cô xấu hổ để thừa nhận những mất mát và thất bại với bạn bè của mình, cũng xấu hổ và sợ hãi để bước tới một tình yêu. Có lẽ với cô, dũng cảm thừa nhận những điểm yếu, những mặt xấu hổ của bản thân là điều khó khăn nhất.