Thứ Tư, 25 tháng 4, 2018

Chuyến đi một mình đầu tiên - Đền Gióng, Sóc Sơn

Tôi nhớ mình đã từng được đọc một quan niệm về thời gian: thời gian được đo bằng những lần đầu tiên, đó là cột mốc để chúng ta ước định thời gian của mình, những dấu mốc trên cả một chặng hành chính dài.

Chuyến đi đầu tiên một mình của tôi, mà không chỉ đơn giản là ngồi bus vi vu hay lượn xe trên phố, đó phải là gần 1 năm trước, khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu lên cho mình 1 list danh sách các địa điểm tôi muốn và có thể khám phá. Tới hiện giờ, tôi vẫn chưa đi hết, thú vị là vậy, và dù chuyến đi đầu tiên độc lập ấy mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc, nhưng trong gần 1 năm tiếp, list của tôi vẫn dang dở và tôi không viết được, như tôi đã hứa với 1 người bạn, tôi để mình chìm trong những mục tiêu phải làm, nỗi sợ ưu tiên, tốn thời gian...

Hôm nay, sau khi đọc xong "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu" của Rose Nguyễn, từ sự không hứng thú ban đầu, tôi như cảm thấy mình được truyền động lực, tôi muốn ghi lại những chuyến đi của mình, những cố gắng, những can đảm của bản thân. Hơn nữa, tôi không muốn Mozart trong tôi cũng lụi tàn quá sớm. Bố từng nói với tôi, là tôi còn trẻ con, cái nhìn về cuộc đời của tôi còn đơn giản lắm, sau này ra xã hội rồi mới thấy. Tôi đã trả lời rằng, nếu thực sự con vẫn đơn giản và thoải mái như vậy, sau khi va chạm với cuộc đời rồi, mà con vẫn có thể giữ được cái nhìn ngây thơ ấy, đó chẳng phải là điều tuyệt vời nhất sao, con thậm chí còn muốn bảo tồn sự ngây thơ ấy của con, và sau đó, bố và tôi không còn nói về chủ đề đó nữa. Nhưng sâu thẳm, bản thân tôi nói điều đó với bố, vì bản tính "luật sư" trong tôi luôn muốn phản biện, đồng thời, tôi nghiêm túc muốn bảo tồn thực sự con người mình, nhưng tôi hoàn toàn hiểu rằng, tôi sẽ thay đổi, như cách mà đến trái đất cũng vận động, đến ion cũng di chuyển, và mọi thứ tồn tại đều vậy. 

Tôi nói điều này, vì những trải nghiệm khiến tôi nhận ra nhiều hơn, vì tôi cảm thấy đồng cảm với những gì chị Rose Nguyễn viết trong sách, vì khi tôi đọc cuốn sách khi mới ra trường và giờ đây, khi đã trải qua những điều khác, tôi mới hiểu những điều tác giả viết. Quả thực, trải nghiệm là cách tốt nhất con người được học, được mở mang, giữa không làm và hành động, chỉ có 1 cái tốt mà thôi. 

Tôi cũng có tâm thế sợ hãi và lo lắng trước chuyến đi một mình của tôi, hơn hết, tôi chưa tìm được "bộ lạc" cho mình vào khi đó, những người xung quanh tôi không hiểu quan điểm và mong muốn hành động của tôi. Bản thân tôi lúc đó biết mình phải nói trước với 1 ai đó về chuyến đi để đề phòng bất trắc, mà quả thực lúc đó tôi không tìm được ai. Tôi sợ những lời can ngăn, những lời khuyên.... mà thực sự tôi không cần, vì tôi muốn làm điều đó cho tôi chứ không phải cho người khác. 


Nhưng vào một sáng, tôi vẫn quyết định nhắn tin cho 2 người, sau đó ngay lập tức xách balo, ra khỏi nhà, lên bus. Tôi đi với tâm thế lo lắng nhưng cũng cởi mở hơn bao giờ hết.

Lần đầu trên bus tôi thấy mình như đi về vùng quê hẻo lánh, ngồi cạnh tôi là một bà cô, và chúng tôi trò chuyện thoải mái đến dễ dàng, chuyến đi dài mấy tiếng tưởng như vô tận, hôm đó trời rất nắng nữa, và tôi thậm chí muốn rút lui, muốn mở lời hỏi cô có thể mời tôi về nhà cô chơi không ;) tất nhiên, tôi không hỏi điều vô duyên ấy.

Và chuyến đi, khiến tôi nhận ra điều mình sợ hãi không đáng sợ đến như mình tưởng, trái ngược lại, tôi gặp rất nhiều người tốt. 

Và chuyến đi tôi lựa chọn đó là leo núi đền Sóc ở Sóc Sơn

Tôi gặp một chú hàng nước, quả thực chú nhìn tôi như một đứa con gái bị thất tình bỏ đi bụi 1 mình vậy, nhưng chú đã chỉ cho tôi con đường tắt qua các làng, mà ban đầu tôi chỉ sợ chú lừa tôi, khi đường liên tục dài, giữa trưa đi giữa bãi tha ma rồi đất trống, đi mà không biết đường, chỉ cứ đi theo đường đó, và khi đi về, tôi bị lạc hết làng này đến làng kia, loanh quanh trong hết ngõ này đến ngõ kia, vớ bất cứ người nào tôi gặp để hỏi đường, và mất gần 2 tiếng hoặc hơn, tôi thoát khỏi mê cung làng xã ấy, trở về lại gặp chú, chú nhận ra và cười hỏi lớn với tôi "tìm được đường không?" vì chú đang bận chơi cờ tướng và tôi đang bận đi thật nhanh lướt qua vì quá mệt. 



Tôi hơi lạc khi đến chân núi, vì có 2 đường để lên đỉnh, 1 đường lên bằng ô tô, một đường bằng leo bộ qua đền. Tôi bắt đầu leo bằng đường ô tô, sau khi đi qua 2 doanh trại quân đội vắng vẻ đến đáng sợ. Tôi thậm chí còn tưởng tượng như trong phim, họ đang tiến hành những thí nghiệm nguy hiểm, có bao giờ mình thành nhân chứng bất đắc dĩ bị triệt hạ không :))




Quá trình leo lên chắc lâu và mỏi nhất với tôi, tôi lướt qua 1 anh chàng tây ba lô đang thả dốc xe đạp ngược với tôi leo lên, 2 người nhìn nhau chăm chú đầy thán phục. Và tất nhiên, cũng có những chiếc xe ô tô vút qua cùng chiều, những lời mời lên xe, nghiêm túc có, trêu đùa có. Nhưng thú vị nhất, tôi gặp 2 người 1 công an, 1 người về mảng xây dựng, họ đo đạc đường ở đó, đi xe máy, và họ khá bình thường với tôi, vì chúng tôi gặp nhau phải khoảng 4 lần trên cung đường đó, cứ tầm nửa tiếng một lần. Họ khiến tôi thấy mình cũng bình thường như bao người :) 






(Một góc trên đường leo lên)

Chuyến đi lần này, tôi đã mang theo cuốn sách Giết con chim nhại, tôi lến đến đỉnh vào giữa trưa, ăn và ngồi nghỉ, tôi ngồi giữa đỉnh đền lộng gió trên núi (không biết gọi là gì nữa, nó khá giống những nhà chung ở đầu làng) và đọc, trong những cơn gió mạnh đến muốn lật sách, như những cơn gió rất mạnh đang vẫy vùng trong trang sách, trong câu chuyện mà cô bé Scout đang kể. Và rồi tôi lại gặp những người khác, giấc mơ trưa yên bình bị phá vỡ. Một nhóm toàn nam, những người trẻ nhưng lớn hơn tôi, và chúng tôi lại nói chuyện, dù tôi khá e dè, họ tò mò nhiều hơn và tôi không biết họ khâm phục hay thấy tôi hâm dở nữa :))) nhưng kệ thôi, thật thú vị, đó lại là giờ phút tôi cảm thấy mình như người nổi tiếng đang đứng giữa sân khấu của mình vậy. Họ mời tôi đi chung xe xuống, họ có dự định vào thăm bảo tàng và học viện Phật giáo, tôi chỉ từ chối, họ đi, và không gian trở lại yên tĩnh.

Tôi xuống núi lúc chiều, lần này tôi lựa chọn đi đường rừng, sau đó rẽ vào đường bậc thang leo núi. Đường tôi đi khá vắng vẻ, sau này khi xuống đến đền hạ ở chân núi, tôi mới biết hôm đó đền Sóc đông người đến vậy, thế mà cả ngày tôi đi không gặp ai mấy, tất cả những đền chùa những nhà nghỉ tôi ghé vào hoặc không bóng người, hoặc rất ít.

(Nhà nghỉ vắng hoe :(, không một bóng người leo lên leo xuống)
(lựa chọn đường xuống bậc thang) 

(ghé qua vài chùa và đền khác nữa, mà tôi lười up ảnh :)))

(Tôi lại gặp 1 người bạn đáng yêu khác trên núi :v )

Tôi đã rất thấy vui, vì những người tôi gặp khi đó, đều tốt, khi tôi quay trở về, có những người thấy tôi nhỏ bé đi bộ, hỏi tôi có đi nhờ không, có những lời rất nghiêm túc chân thành, và chuyện bắt nhờ xe là điều phổ biến trong du lịch bụi, nhưng tôi chưa đủ can đảm, mong rằng lần sau, tôi có thể bắt đầu



Mà quả thực, lúc về tôi lại đi giữa cánh đồng vì lạc, lại gặp 1 chú chăn bò, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, chú khá lo lắng cho tôi hoặc đúng hơn cho con gái út của chú, hoặc cho giới trẻ, vì kiểu đi một mình. Nhưng chú cũng không phản đối. Nhưng thú thực, tôi không khoái nói chuyện với chú về mấy cái khoảng khủng hoảng tuổi trẻ rồi tâm lý abc. 

Thực tế, có một người chị nói với tôi, là tôi vẫn may mắn khi gặp người tốt, rằng không biết nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.... tôi cũng nghĩ mình may mắn, nhưng trên hết, tôi sẽ vẫn giữ cái nhìn ngây thơ và cái đầu tỉnh táo của bản thân.

(tôi và chú chăn bò trò chuyện, cùng nhìn cánh đồng, tôi tự hỏi mình có trở thành câu chuyện buổi tối chú kể với gia đình không :v) 

Trở về, lần đầu tôi cảm thấy khoan khoái đến vậy. Tôi đã dự định những chuyến đi tiếp theo, nếu không có người đồng hành, tôi sẽ đi một mình. Nhưng như tôi đã chia sẻ, tôi bị cuốn vào và nhấn chìm trong nhiều thứ. 

(Trở về trong hoàng hôn mà nắng vẫn chói sáng vậy sao :))) 

Tôi vẫn như là đứa trẻ vừa tò mò vừa sợ hãi dò dẫm từng bước chân khám phá thế giới này mà thôi. Và để kết lại, tôi muốn nói mình sẽ lưu giữ tinh thần của Rose Nguyễn, đi không phải để trốn chạy mà để thách thức bản thân, để tìm chính mình, để phá giới hạn, để học hỏi, để ý nghĩa.

Không có nhận xét nào: