Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2018

Đường về nhà


Cuốn sách chưa đọc hết, dù cùng chủ đề về tuổi trẻ, điên và đi, nhưng đúng là tôi chỉ dừng ở hơn 8 chương đầu thôi. Vẫn là chân trời mới, trải nghiệm hữu ích, thực tế và đầy lạ lùng bỡ ngỡ. Là chiếc kính vạn hoa, là hòn đá lăn qua bao cung đường. Nhưng có lẽ thiếu gì đó, một điều suy tư, một cái nhìn toàn thể, cuốn sách chỉ như con dao mới nạy được những viên gạch nó thấy.




Từng đọc 1 số chương trước đó trên internet, khi tôi vẫn còn trẻ trung và mông lung háo hức, đã mê mẩn và khâm phục, tưởng tượng hành trình đạp xe chỉ vỏn vẹn 100 km PT-HN của mình chưa là gì :) và thấy khâm phục, ước được đi nhiều hơn,.... giờ thì tôi nghĩ tới Murakami Haruki và muốn đọc cuốn tôi nói gì khi nói về chạy bộ. Ý có lẽ giờ tôi đã già, đã bớt mơ mộng hơn, tôi tìm cho mình 1 góc bình yên hơn.

Chủ đề văn học Nhật Bản là niềm yêu thích nhưng cũng thật kì lạ, chưa có 1 bài nào cảm nhận về điều đó. Có lẽ sự trầm buồn lặng lẽ dễ bị bỏ quên, dễ thành 1 ấn tượng thay vì thành dòng suy nghĩ. Một ngày nào đó sẽ viết về nốt trầm ấy.

Không có nhận xét nào: