Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2018

[Cảm nhận phim] Brooklyn - Nên lựa chọn điều gì?



Bộ phim Brooklyn (2015) đã được giải Oscar 2016 nhưng mình lại không xem, vì lý do nhìn poster quá sến súa tình yêu, mà quả thực bộ phim tràn ngập tình yêu, đến mức hơi sến thật, nhưng khi xem phim, bạn sẽ dễ dàng quên điều đó thôi, vì sự lôi cuốn của nó.


Mình xem Brooklyn sau khi xem Lady bird, nhờ vào diễn viên Saoirse Ronan (từng được biết đến với phim Atonement, The Lovely Bones, The Grand Budapest, và gần đây tất nhiên là Lady bird). Nói thêm là mới có 3 diễn viên khiến mình sau khi xem xong phim của họ, phải tìm các phim khác để xem, đó là Eddie Redmayne trong phim The Theory Of Everything (2014), The Danish Girl (2015), Les Misérables (2012),  Fantastic Beasts and Where to Find Them (2016),.... và Leonardo Dicaprio với The Wolf of Wallstreet, The great Gastby, Catch me if you can (2002), Titanic (1997)...





Quay về bộ phim :)



Dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Colm Toibin, Brooklyn là câu chuyện về Eilis Lacey (Saoirse Ronan), cô gái gốc Ireland cố gắng tìm cho mình cuộc sống mới trên đất Mỹ vào thập niên 1950.


Sinh ra trong một gia đình neo người ở thị trấn nhỏ Enniscorthy của Ireland, Eilis được mẹ (Jane Brennan) và người chị gái Rose (Fiona Glascott) hết mực bao bọc yêu thương. Nhưng cô gái trẻ không thể ngồi yên trước cuộc sống tù đọng, cô đến Brooklyn, bắt đầu một cuộc sống khác. Và cuối cùng, lựa chọn Brooklyn hay trở về quê nhà?


Điều đầu tiên mình muốn nói về bộ phim này là cảnh quay thơ mộng, khung cảnh lung linh, đặc tả không gian, màu sắc của những năm 50s: cổ điển nhưng hết sức rực rỡ..... đặc biệt Saorise Ronan hiện lên đầy sức sống, không chỉ xinh đẹp, mà rất cuốn hút, ánh mắt xanh đầy thu hút. Màu sắc trong phim cũng rất đặc biệt, ban đầu với không gian ở Enniscorthy, những thước phim có màu xám, hơi lạnh, Eilis là cô gái khoác sắc xanh rêu lạ lùng, sau đó đến với Brooklyn, tông màu chuyển sang rực rỡ với những khung cảnh đỏ, vàng, cam,... và khi Eilis trở về, Enniscorthy cũng không còn là gam màu lạnh nữa, nhưng cũng chưa đến màu rực rỡ, ở đó có cả 2 gam màu, giống như sự phân vân, lưỡng lự vậy.


Brooklyn là một bộ phim giản dị và bình dị. Giản dị ở cốt truyện về một cô gái rời quê hương để kiếm tìm hạnh phúc. Bình dị ở việc phim giống như một cuộc sống thường, mà ai cũng có thể bắt gặp, ngoài kia, ở đây, không có ai phi thường, hoàn hảo từ bề ngoài cho đến tính cách, cho đến hành động: nhân vật nữ chính xinh đẹp đi vệ sinh và nôn vào xô lau nhà khi say sóng trên tàu; cô đã suýt muốn lựa chọn cuộc sống giàu có bình yên hơn là với người đàn ông cách cô nửa vòng trái đất, nghèo khó và si tình, Rose là người chị đã hi sinh hạnh phúc của mình cho em gái nhưng nước mắt lưng chòng, đôi khi ở cô đôi mắt ánh lên sự bất mãn, đau khổ trước bức thư hạnh phúc của em gái, cũng như sự khó chịu của người mẹ, và anh chàng người Ý lòm khòm không hề là “Bạch mã hoàng tử” đáng để mơ mộng, chàng trai quê nhà ổn định nhưng lại tự ti vì chưa bao giờ đi ra khỏi Enniscorthy, lo lắng về sự quê mùa của mình …






Bộ phim cũng sẽ đặt ra câu hỏi về những lựa chọn, lựa chọn giữa quê hương và vùng đất mới, Tony hay Jim, tự do hay những điều thân thuộc, .... dù mình không thích phần lựa chọn này, có điều gì đó quá vội vàng và không lí giải thuyết phục, vì vậy mình không thích cái kết phim cho lắm.




Đặc biệt, ấn tượng với cảnh 5 cô gái cùng nhà trọ ở Brooklyn, trong những bữa ăn trên bàn, những câu chuyện, những lời bông đùa, giễu cợt, dèm pha,.... , nhưng mình nhớ nhất chi tiết khi đợi cửa nhà vệ sinh, Eilis đã hỏi một người chị có muốn tái hôn không, và cô đã trả lời, tôi sẽ đợi cửa nhà vệ sinh phòng trọ mãi thôi, nhưng tôi muốn kết hôn chứ, và đợi cửa nhà vệ sinh trong căn nhà của tôi, với một người đàn ông mập mạp, bụng phệ trên ngồi trên bồn cầu với tờ báo trong tay, và rồi tôi sẽ lại ước gì mình được đợi cửa nhà vệ sinh ở phòng trọ này thay vì kết hôn.



Thật buồn cười phải không? Chúng ta biết điều gì sẽ xảy ra, sẽ có những lúc chúng ta biết mình sẽ hối hận, nhưng chúng ta vẫn làm. Nó có giống như dù biết yêu là đau khổ, chúng ta sẽ vẫn yêu, dù biết cuộc sống đời rồi sẽ chết nhưng chúng ta vẫn cố gắng dành giật cuộc sống từng ngày.....? 




Không có nhận xét nào: