Lang thang qua từng cung đường, từng trang sách, từng bộ phim, từng bản nhạc. Bước đi của kẻ mộng mơ. Ước mơ của kẻ thèm lang thang.
Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018
Mù đường phải làm sao
Mù đường là gì?
Định nghĩa là không xác định được phương hướng, không nhớ được đường đi.
Thiết nghĩ nhà trường có nên cho môn học kĩ năng sống vào cho học sinh, xác định phương hướng, bắc nam, cách xem bản đồ, cách sinh tồn khi bị lạc...... cần thiết vậy mà không ai dạy?
Hôm rồi, tui đi xem phim ở times, lúc xuống cửa chính, ra cửa phụ, tui không xác định được đường luôn.
Lại hôm rồi, tui đi học, rẽ sớm 1 con phố, lạc cả thành phố.
Tui muốn hỏi có nghiên cứu nào về tại sao lại mù đường và chữa trị như nào vậy?
======= Một câu chuyện thú vị của một bạn gái đáng yêu vô tình mình đọc được =============
Rút ra là thế giới vẫn còn nhiều tốt, trẻ con nên được học kĩ năng sinh tồn, gia đình cho con cái đi xa nên chuẩn bị trước những điều cần thiết ^^
Chả là trước có người nói mấy cái chuyện của mình nên được đăng ở đây nên mình rảnh rỗi, đi tám chuyện chơi với mọi người vậy.
Năm 16 tuổi thì mẹ mình cho minh đi du học Úc. Nghe vui hông mọi người? Nhưng thực ra hồi đó mình học tiếng Nhật chăm hơn Anh đó :’> nên cho đến lúc bay, tất cả những gì mình có là vốn từ tiếng anh kiểu “Hello. I’m Trang. How are you? I’m fine, thank you. And you?” :’>
Mình đi một mình và lúc đó nhà mình không hề có biết ai là người Việt mà có thể cậy được ở Úc. Lúc xuống máy bay thì theo lịch trình sẽ có một tài xế đón mình. Vấn đề là bữa đó mình tìm không thấy ổng, ổng cũng không thấy mình, thế là ổng về trước (?) Mình thì ngơ ngác ở sân bay. Tiếng anh còm cõi của mình thậm trí còn không đủ để mình mua một cái sim ở sân bay hay tìm cách xài wifi. Thế là mình kẹt luôn ở sân bay hơn 4 tiếng đồng hồ. :’>
Các bạn hiểu cái cảm giác kiểu xung quanh mọi người nói một thứ ngôn ngữ xa lạ, tất cả mọi người đi đi về về, có người đón. Còn bản thân mình thì trên người ngoài $100 USD và $2000 AUD (nhưng bị nhét vào valiz kí gửi không tiện mang ra) nó sao không? Không phải tuyệt vọng đâu mà là trống rỗng luôn ấy :’> Mình hồi đó kiểu muốn uống nước nhưng sợ “giờ trên tay chỉ có đô Mẽo thôi, mà đây thì là Úc thì tiêu kiểu gì?” xong cứ thế đần ra, tay cầm ipad gọi zalo với không một tia sóng wifi hay điện thoại nào cho mẹ :’> giờ vẫn chả hiểu sao mình không khóc luôn nó ở đó :’>
Sau đó thì có một hai bác người Úc đi ngang qua mình, thấy mình ngớ ra ở đó thì kiểu giơ tay vẫy mình. Kiểu “Hớ! Mày đây rồi!”. Xong mình mừng húm, tưởng tài xế đón mình thì hai bác cười xong kêu “đùa hoy mày” (kiểu vậy) làm mình tủi thân muốn chớt :’>
May sao là có một bác khác cũng đón người ở sân bay về thấy mình đần thúi ở sân bay nên quay ra hỏi chuyện. Mình thì hồi đó tiếng anh lẹt đẹt,chỉ biết trả lời “I’m lost!” xong đưa người ta tờ giấy thông tin homestay và thông tin tài xế. Vậy là bác gọi cho tài xế xong đợi ở đó cùng mình luôn, cái anh mà bác đón cũng tình nguyện đợi ở đó cho đến khi tài xế của mình đón :’> Giờ nghĩ lại đúng kiểu may mà gặp được người tốt chứ không chắc mình vật ra sân bay đến khuya luôn :’>
Mình có visa rất muộn, mình nhớ là 10/10 là vào học nhưng visa của mình là ngày 8/10. Thế là mình bay vội vào mà gần như chưa chuẩn bị cái gì cả. Và đương nhiên mình cũng không có thời gian để làm quen với môi trường mới luôn. :’>
Các dhs khi ở homestay sẽ được chủ nhà dẫn đến trường vào ngày đầu tiên. Mình cũng thế :’> nhưng mình lúc chủ nhà hướng dẫn đi đến trường thì mình mù tịt đường đi nước bước đó mọi người. Cho nên lúc đi về, mình bị lạc :’>
Mình còn không biết lên xe bus luôn :> Các học sinh khác đã về nhà hết rồi mà có mình mình còn lang thang trong trường không biết đường nào là cổng :’> mãi sau giáo viên thấy mình lơ ngơ mới hỏi, rồi mới té ra là mình không biết đi về kiểu gì, nên cô chở mình đến station. Cô hỏi mình có tự về bằng train được hơm? Mình chứ: “I’m fine.”
Ừa, xong mình tiếp tục lạc thêm lần nữa. Lần này nghiêm trọng hơn. Mình lạc lên tít tận city. Cách tầm hơn 10 trạm tàu so với cái trạm mình đáng ra phải tới. :’>
Sau đó mình gặp phụ trách nhà ga (mình cũng chả biết nên gọi là gì). Xong mình có cuộc đối thoại kiểu:
“Mày về đâu?”
“....idk”
Xong mình đưa ổng tờ giấy ghi thông tin homestay của mình. Rồi mình cũng chả biết sao mình lại leo lên xe police về nhà :’>
Chủ nhà mình được phen hoảng hồn, trường mình được phen hoảng hốt, nhà mình cũng được phen khiếp vía :>
Vậy là mình được chủ nhà dẫn đến trường lần nữa :> Nhà trường phải nhờ học sinh khác đặc biệt đưa mình về đến trạm bus ở khu mình sống.
Và lại như một một bộ phim hài. Dù được bảo vệ tận răng như thế thì mình vẫn lạc. Mà lần này lạc một cách dở hơi hơn. Mình lạc ngay trong khu nhà mình :’>
Số là chủ nhà mình thấy mình cứ ru rú trong phòng nên bắt mình ra ngoài đi dạo để thanh lọc tâm hồn. Mình thân là đứa ngoan nên ok, đi thì đi :>
Rồi mình lạc luôn 2 tiếng ở khu nhà mình :> Mình hổng thấy nhà mình đâu luôn á mọi người :’> nhà nào cũng như nhà nào, xong cái khu nó rộng lại còn nhiều đường nữa. Mãi gần tối có chú người Trung ra đổ rác, thấy mình ngơ ngác liền vác mình về đến tận cửa nhà :’>
Ừa, sau đó mình nổi tiếng ở trường là lạc liên tục, giáo viên đưa cho mình bản đồ của trường (chưa thấy ai phải dùng cái đó luôn á). Chủ nhà thì cứ đến hơn 4h30 mà chưa thâyd mình về là lo sốt vó gọi điện hỏi mình đang ở đâu, đi chơi cũng phải báo trước là đi đâu, ở đường nào để có lạc thì còn biết đường tìm và cái tờ giấy thông tin liên lạc homestay được in thêm 2 bản nữa, 1 bản để trong cặp mình và một bản thì lúc vào cũng phải ở trong ví mình 1 năm đó :>
Sau một năm thì mình đổi host vì rất nhiều lí do tác động. Mình chuyển đến một nhà khác và vì chủ nhà bận và mình nghĩ là mình đã đủ thông minh để xài gg maps rồi nên mình ngại không để cho bả dẫn mình đi nữa. Mình xài gg maps và opal travel để đi bus và đến trường ngon nghẻ lắm. Chỉ là hơi lâu, tầm gần tiếng mới đến trạm bus. Mình kiểu cứ thế đi theo gg maps sau đó 1 tuần. Mãi sau chủ nhà rủ mình đi siêu thị mình mới biết là gần nhà có một lối nhỏ chỉ mất chưa đầy 5p là đến trạm và hoá ra lâu nay mình toàn đi đường vòng :’>
Đây là quả ảnh mình chụp lúc đi lạc :’>-
Thực ra mình cũng chả biết cái này là cháo hành hay cháo gì nữa. Ngoài nó xàm xí và giờ nghĩ lại vẫn muốn khóc ra bã thì nó chả có tí chất gì nữa cả :’> À tiện thể thì chuyện cũng đã 3-4 năm rồi chứ không phải là bây giờ đâu. Nên mình giờ không còn bị vậy nữa rồi :>
Còn ai thắc mắc là tiếng anh ngu vậy sao được đi vậy thì mình sẽ trả lời là mình học chương trình phổ thông. Vì không có tiếng anh nên mình phải học một chương trình tiếng anh bản xứ trước, nếu qua được chương trình đó thì mơ có thư chấp nhận vào học của trường phổ thông. Thì mình học chương trình đó nửa năm rồi mình vô 10 học đó. Giờ thì đỡ hơn rất nhiều rồi nha.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Dựa theo nghiên cứu của bản thân thì em thấy mù đường là do mình chưa học được cách xác định phương hướng, cộng thêm sự mất trí nhớ ngắn hạn. Ví dụ như mình xác định vị trí đến ở khoảng hướng 2h (dựa trên map, nếu mình để đúng hướng của bản đồ) sau đó m xác định rẽ phải độ 2 lần, rẽ trái 1 lần, đi thẳng qua 3 cái ngã tư. Nhưng khi đi qua vài con đường thì lại không nhớ được là đã rẽ bao nhiêu lần, công cuộc maps đường lại bắt đầu lại. Nhưng cuối cùng kiểu gì mình vẫn phải gọi điện thoại trợ giúp :v
Gemini
Giờ mới bớt mù đường mà cũng mới đọc được bình luận này :)) ui tui buồn
Đăng nhận xét